🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trước khi vòng lặp của cô bé biến mất, Mạc Tiểu Nghiêu đã đi đến bên cạnh cô bé, vô cùng tự nhiên mở miệng hỏi: "Em là con gái của phù thủy à? Bà ta nhờ chị đến tìm em." Cô không bao giờ chủ động mở miệng nói chuyện với người xa lạ, cũng chẳng có hứng thú gì, nhưng bắt chuyện với một sinh vật vừa nhìn đã biết không phải con người thì lại không có tí áp lực nào.

Đối với Mạc Tiểu Nghiêu, bất cứ thứ gì trên thế giới này cũng đáng yêu hơn đồng loại xa lạ, kể cả chó, mèo, thỏ hay rắn. Cho dù là nói chuyện với một con búp bê vải, cô cũng có thể nói một lúc lâu. Ngược lại, với những người không quen biết, cô vừa cảnh giác lại vừa chẳng có hứng thú.

Cô bé cột tóc hai bên ngẩng đầu lên, khuôn mặt là một màn sương đen kịt không nhìn ra hình dáng thế nào, chỉ nghe thấy cô bé nức nở khe khẽ: "Em lỡ làm mất nhẫn bạc của mẹ em rồi."

Mạc Tiểu Nghiêu không nói gì, cúi đầu đứng trước mặt cô bé, cô đâu có nhẫn bạc gì đó.

Cô bé thấy cô không trả lời, tiếng khóc hơi lớn hơn một chút: "Chị gái tốt bụng ơi, chị giúp em tìm nhẫn bạc được không ạ? Nếu không mẹ mà biết chuyện thì sẽ giết em mất."

"Em làm mất ở đâu?" Mạc Tiểu Nghiêu hỏi.

Cô bé chỉ về hướng Đông Bắc: "Lúc em xem biểu diễn phun lửa thì bị mất, chắc chắn là bị người ta nhặt được rồi mang ra bán ở quầy, tên đó thích nhặt đồ rơi trên đất lắm."

"Ồ." Mạc Tiểu Nghiêu lạnh nhạt đáp, sau đó xoay người rời đi. Lúc trước khi cô và Khương Yển dạo quanh đúng là có nhìn thấy một quầy hàng bày bán đủ thứ đồ linh tinh, song đồ trên đó rất đắt, mỗi món ít nhất cũng phải 20 đồng token, họ không có nhiều tiền như vậy, nên dù nghi ngờ bên trong có đồ tốt cũng đành bỏ đi không mua.

Bây giờ nghĩ lại, e rằng đồ trên đó đều là vật phẩm cho nhiệm vụ phụ, đúng là đến giờ cô mới chỉ kích hoạt mỗi nhiệm vụ này, nhưng rạp xiếc lớn như vậy chắc chắn không chỉ có mỗi một nhiệm vụ phụ, lúc ấy nếu mà mua thật e là phải lỗ vốn.

Cho dù là bây giờ Mạc Tiểu Nghiêu cũng không có ý định mua nhẫn bạc cho cô bé, dù sao trên người cô cộng lại cũng chỉ có hơn 20 đồng token, không đủ cũng đâu thể trách cô được. Nhiệm vụ phụ này thất bại sẽ không bị phạt, không hoàn thành thì thôi vậy, chỉ hơi tiếc một chút.

Cô bé thấy Mạc Tiểu Nghiêu quay người bỏ đi, tiếng khóc lập tức im bặt, sau đó lại đột nhiên gào lớn hơn gấp mấy lần, khóc đến long trời lở đất, miệng còn không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu như "Em sợ quá, mẹ sẽ giết em mất".

Mạc Tiểu Nghiêu không hề nao núng, giết thì giết, liên quan gì đến cô.

Cô bé đưa tay lên dụi mắt, hé ra một khe hở, thấy Mạc Tiểu Nghiêu càng đi càng xa, lần này thật sự không khóc nữa mà dậm chân đuổi theo. Cô bé không dám chạm vào người cô, nhưng lại ngang nhiên đứng chắn ngay trước mặt.

"Sao chị không có tí lòng thương người nào vậy?" Cô bé chống nạnh, ngẩng đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, màn sương đen trên mặt xoáy lại tựa gió lốc, trông như thể trên cổ mọc ra một cái phễu nhỏ vậy.

Mạc Tiểu Nghiêu liếc cô bé, thản nhiên nói: "Lòng thương người của chị bị người ta ăn mất rồi."

"Chị!" Cô bé tức nghẹn họng, không ngờ đối phương lại trả lời như vậy, ấp a ấp úng hồi lâu mới nặn ra được một câu: "Em sẽ không về nhà đâu, chị không hoàn thành nhiệm vụ của mẹ em, chị không lo lắng sao?"

Mạc Tiểu Nghiêu vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc: "Có gì mà phải lo lắng? Dù sao cũng không bị phạt. Hơn nữa, nếu em không nói em làm mất chiếc nhẫn, mẹ em có giết em không? Không đưa em về chẳng phải là tốt hơn sao?"

Làm NPC nhiều năm như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên cô bé gặp phải kiểu người như Mạc Tiểu Nghiêu: "Mẹ em có bộ bài Tarot dùng làm phần thưởng đó, em muốn chơi mà bà ấy không cho em động vào, chị không muốn nó ư?"

Mạc Tiểu Nghiêu nghiêng đầu: "Muốn chứ, nhưng không lấy được thì thôi vậy."

Cơn lốc xoáy trên mặt cô bé nhanh chóng xoay vài vòng rồi từ từ biến mất, khôi phục lại thành màn sương đen: "Không có nhẫn, em về nhất định sẽ bị mẹ giết, hay là chị đi với em, giúp em giết mẹ em đi. Đến lúc đó em sẽ cho chị thừa kế túp lều bói toán của bà ấy, em không keo kiệt như bà ấy đâu, em sẽ tặng chị ba món đồ."

Vừa dứt lời, trước mắt Mạc Tiểu Nghiêu lại hiện lên mấy dòng chữ, chứng minh đây đúng là một nhiệm vụ phụ khác.

[Nhiệm vụ phụ: Ủy thác của Búp Bê

Nội dung: g**t ch*t phù thủy.

Phần thưởng: Bài Tarot của mụ phù thủy x1/Bộ, viên bi thủy tinh của Búp Bê x1/Hộp, tấm thảm cũ của Búp Bê x1

Trừng phạt thất bại: Nỗi hận của Búp Bê.

Có đồng ý nhận hay không?]

Mạc Tiểu Nghiêu suy nghĩ một lát, lựa chọn chấp nhận, cô bé lập tức vui vẻ hẳn, tuy mặt không có biểu cảm gì nhưng hai chân cứ nhảy nhót không ngừng, hai bím tóc cũng lắc lư theo.

"Em biết chị là người thông minh mà, chúng ta mau đi tìm mẹ em thôi."

Mạc Tiểu Nghiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời.

19:35:15

Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn, đủ rồi.

Đi theo sau cô bé đang nhảy nhót, Mạc Tiểu Nghiêu tiến về phía túp lều bói toán của mụ phù thủy, tuy cô đã nhận nhiệm vụ nhưng không có ý định giết bà ta thật. Thứ nhất là không biết thực lực của đối phương thế nào, thứ hai là cô không còn lá bài nào nữa.

Hơn nữa phù thủy luôn cho cô cảm giác rất nguy hiểm, trước không nói đến việc trò chơi xoay vòng quay của bà ta có thể giảm độ khó của "Tín ngưỡng bay vọt", chỉ nói đến việc sau khi những cái xác kia biến thành lá bài Tarot rồi bay về chỗ bà ta cũng đủ khiến người khác phải kiêng kị rồi.

Mạc Tiểu Nghiêu thầm nghĩ, bị điên mới muốn đánh nhau với bà ta. Cô không muốn biến thành bài Tarot, sống cả đời trong màn chơi quỷ quái này.

Song nếu không nhận nhiệm vụ phụ này, cô bé tên Búp Bê này chắc chắn sẽ không chịu về cùng cô, mà cô cũng không có tiền mua vật phẩm nhiệm vụ. Lúc đầu Mạc Tiểu Nghiêu đã định từ bỏ, nhưng sau khi nhiệm vụ này xuất hiện, cô lại muốn mạo hiểm thử xem sao.

Cơ hội và nguy hiểm luôn song hành với nhau, vừa muốn có lợi vừa không muốn mạo hiểm trong màn chơi này thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày. Mạc Tiểu Nghiêu tự nhận mình vẫn còn tỉnh táo, trong trường hợp có thể nắm chắc, cô không ngại thử nghiệm nhiều hơn.

Nói trắng ra, loại trừng phạt "Nỗi hận của Búp Bê" này chẳng có gì đáng sợ, là một "vị khách quý" đã có được vé xem buổi biểu diễn bế mạc, cô hoàn toàn có thể chịu được.

Chẳng mấy chốc họ đã về tới Túp lều bói toán của mụ phù thủy, con đường trong rừng rậm vẫn âm u như cũ, lần này những lá bài Tarot treo trên cây không hề gây chuyện nữa. Mạc Tiểu Nghiêu còn tinh mắt nhìn thấy vài lá bài quen thuộc, không biết là mới được treo lên hay đã có từ trước rồi.

Phù thủy vẫn ngồi sau bàn nhìn chằm chằm vào quả cầu thủy tinh trên bàn, như thể thứ thú vị nhất trên đời này đều nằm trong đó. Ban đầu Mạc Tiểu Nghiêu còn tưởng bà ta đang dùng quả cầu thủy tinh để tìm con gái, giờ xem ra hình như không phải vậy.

"Tôi đưa con gái về cho bà đây." Mạc Tiểu Nghiêu kéo cô bé đang trốn sau lưng ra, đẩy đến trước mặt phù thủy: "Bà xem có phải con gái bà không?"

Phù thủy ngẩng đầu lên khỏi quả cầu thủy tinh, chỉ ngón tay khô héo vào cô bé, giọng khàn đặc: "Con ngu! Lại bị tìm thấy rồi! Nhẫn của tao đâu?"

Rõ ràng Búp Bê rất sợ phù thủy, cô bé rụt cổ đứng trước bàn, nghe thấy câu hỏi thì cố tỏ ra hung dữ nói: "Ai bảo bà treo nhiệm vụ bảo chị ta đi tìm tôi, nhẫn đã mất từ lâu rồi, đâu phải chuyện ngày một ngày hai."

Phù thủy phất tay, quả cầu thủy tinh lơ lửng bay lên trở về chỗ cũ trên giá, sau đó bà ta ngoắc ngoắc ngón tay với Búp Bê, như thể đang kéo một sợi dây vô hình, lôi cô bé đến trước mặt mình.

"Con vô dụng, bảo mày làm chút việc cỏn con cũng không xong, giữ mày lại có ích gì?"

Búp Bê bị túm lấy vô thức quay đầu lại nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, miệng hét lên: "Chị còn đứng ngây ra đó làm gì?"

Mạc Tiểu Nghiêu bình thản bước lên một bước.

Phù thủy lập tức dừng động tác, ánh mắt dưới mũ trùm nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Nghiêu, khóe môi khẽ nhếch để lộ nụ cười giả tạo: "Có phải con bé này nói gì với cô không?"

Mạc Tiểu Nghiêu không trả lời câu hỏi ấy: "Tôi đã tìm được người rồi, bà cũng thừa nhận cô bé là con gái bà, phần thưởng của tôi đâu?"

Mụ phù thủy nheo mắt nhìn Mạc Tiểu Nghiêu một lúc, rốt cuộc cũng không dám vi phạm quy tắc của hệ thống, chỉ đành miễn cưỡng búng ngón tay, một chiếc hộp gỗ nhỏ từ trên giá phía sau bay đến trước mặt cô.

"Cầm lấy đi, phần thưởng đã hứa."

Mạc Tiểu Nghiêu cũng không khách sáo, cầm lấy chiếc hộp gỗ, kéo lớp vỏ mỏng ở trên cùng ra, để lộ một xấp thẻ bài bên trong.

[Bài Tarot của phù thủy (Hoàn hảo)

Giới thiệu: Rút một lá bài, xem vận may hôm nay thế nào.

Cách dùng: Làm hoặc tránh làm theo theo yêu cầu ghi trên lá bài.

Công dụng: Hoàn thành yêu cầu trên lá bài có thể nhận được phần thưởng may mắn được ghi trên lá bài.

Ghi chú: Rút một lá thử vận may nào!]

Sau khi xác nhận đây đúng là phần thưởng đã hứa, Mạc Tiểu Nghiêu cất nó vào túi xách của mình, sau đó lại thấy nhiệm vụ phụ kia hiện lên, chỉ là lần này phía sau có thêm dòng chữ [Đã hoàn thành].

"Cô đã nhận được phần thưởng rồi, bây giờ có thể nói cho tôi biết chuyện của con bé này chưa? Có phải nó đã nói gì với cô không?"

Mạc Tiểu Nghiêu nhìn Búp Bê đang bị túm lấy, lại nhìn phù thủy, cứ có cảm giác thái độ của đối phương sốt sắng quá mức, bèn lắc đầu: "Nó không nói gì cả. Nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi đi trước đây."

Cô bé ngẩn người, sau đó hét toáng lên: "Chị gạt tôi!"

Mạc Tiểu Nghiêu cười với nó: "Chị gạt em cái gì? Em đã nói gì với chị?" Nhiệm vụ phụ là "g**t ch*t phù thủy" chứ không phải "Giúp đỡ Búp Bê g**t ch*t phù thủy", thiếu mất bốn chữ, ý nghĩa khác nhau rất nhiều.

Phù thủy quay đầu nhìn Búp Bê, siết chặt ngón tay, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy bóng đen trên người cô bé tối đi vài phần.

Búp Bê không dám làm càn trước mặt phù thủy, vội vàng quay đầu lại cầu xin: "Mẹ, con biết lỗi rồi, mẹ tha cho con lần này đi, rõ ràng chị ta đã nhận nhiệm vụ rồi mà."

Mạc Tiểu Nghiêu nhướn mày, quả nhiên nhiệm vụ phụ này là một cái bẫy, ngay từ đầu phù thủy đã không hề che giấu năng lực của mình. Lúc trên đài cao, cô đã tận mắt nhìn thấy sự thần bí của bà ta, rõ ràng đây không phải là một BOSS có thể bị người chơi ở màn chơi một sao chinh phục.

Mọi dấu hiệu đều cho thấy việc g**t ch*t phù thủy là rất khó, bà ta không chủ động ra tay với người chơi là vì bị quy tắc hạn chế, nhưng nếu có người khiêu khích, Mạc Tiểu Nghiêu tin chắc hệ thống sẽ cho phép bà ta tự vệ phản kích.

Hơn nữa đây còn là "nhiệm vụ phụ" có thể làm hoặc không, thậm chí có lẽ sẽ không có ai kích hoạt, từ một góc độ khác cũng ám chỉ đây là một cái bẫy.

Chính vì nghĩ thông suốt điểm này nên Mạc Tiểu Nghiêu mới nuốt câu nói định vạch trần cô bé kia xuống, nếu đây thật sự là một cái bẫy do hai người họ cùng giăng ra, lừa cô ra tay hoặc nói ra việc Búp Bê muốn g**t ch*t phù thủy, đã vậy chi bằng cô cứ làm ngược lại những gì họ muốn, không nói gì cả, thế mới có cơ hội giành được chiến thắng cuối cùng.

Còn về phần "Nỗi hận của Búp Bê", đầu tiên cô bé thua cuộc này phải thoát được khỏi tay phù thủy đã rồi tính.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.