🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Cô nói xem, chúng ta có nên vào không?" Vu Băng ngồi trên bức tường đất đã vỡ mất một nửa, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng gõ lên đôi môi được tô son đỏ, hai chân cô ta nhẹ nhàng đung đưa, trông không giống một người phụ nữ trưởng thành mà giống một cô bé mới lớn hơn.

Ma nữ áo đỏ hoặc có thể nói là Phương Kỳ Kỳ đã chết bay đến bên cạnh cô ta, cũng định ngồi trên tường đất nhưng lại phát hiện nửa người mình bị lún vào trong tường, cô ấy bèn lộ ra vẻ mặt buồn bực.

Vu Băng khẽ cười, đưa tay kéo ma nữ lại, dường như cô ta hoàn toàn có thể phớt lờ cấu tạo linh thể của đối phương mà tiếp xúc trực tiếp: "Đúng là một cô em gái khiến người ta phải lo lắng."

Phương Kỳ Kỳ bĩu môi, có vẻ cô ấy không vui lắm, như thế lại khiến Vu Băng bật cười lần nữa.

Cô ta giơ tay vuốt tóc đối phương, nhẹ giọng nói: "Vào thôi, sức mạnh của chúng ta vẫn còn quá yếu, không thêm chút k*ch th*ch thì làm sao mạnh lên được."

Phương Kỳ Kỳ nghiêng đầu nhìn Vu Băng, không rõ ý cô ta nói nhưng vẫn hiểu việc đi vào. Vẻ mặt cô ấy sinh động hẳn lên, lập tức rời khỏi bức tường rồi xoay tròn chiếc váy đỏ giữa không trung, vui vẻ như một đứa trẻ.

Vu Băng mím môi, cũng nhảy xuống khỏi bức tường. Giây tiếp theo, một cơn gió cuốn theo cát vàng thổi qua, khi gió ngừng, hai người đã biến mất dưới ánh mặt trời chói chang.

Đó là một đêm bi thương, Vu Băng nhớ rất rõ sự tuyệt vọng trong lòng mình mãnh liệt đến nhường nào. Bị người nhà ghét bỏ, bị bạn trai phản bội, bị đối thủ cạnh tranh cấu kết với giảng viên hướng dẫn đánh tráo luận văn tốt nghiệp... Nếu như đây vẫn chưa phải là giọt nước tràn ly, vậy thì vào buổi chiều đầy nắng hôm đó, trong căn hộ nơi cô ta sống một mình, sự xuất hiện của mấy tên khốn kiếp không mời mà đến chính là nguyên nhân duy nhất khiến cô ta mặc váy đỏ gieo mình xuống đất.

Có lẽ là ông trời thương xót, sau khi cô ta gieo mình, trước khi đầu chạm đất vỡ nát thì Trái đất đột nhiên nổ tung, giữa cô ta và mặt đất không biết tại sao lại xuất hiện một mảnh vỡ hình dạng kỳ lạ.

Sau đó, cô ta tiến vào một nơi được gọi là màn chơi tân thủ nhưng màn chơi này không giống với những người khác, ở bên trong toàn là những cô gái với cái chết thương tâm khác nhau.

Hay nói cách khác, là ma nữ.

Vu Băng không bị tấn công nhưng cô ta lại được trải nghiệm sự đau khổ và tuyệt vọng của tất cả những cô gái đó trước khi chết.

Mỗi khi trải nghiệm xong một phân đoạn, chủ nhân của phân đoạn đó sẽ đưa cho cô ta một mảnh vỡ ký ức. Mảnh vỡ càng ngày càng nhiều, cô ta càng lúc càng mệt mỏi, khi sắp sửa được trải nghiệm ký ức của cô gái cuối cùng cũng là lúc có thể rời khỏi màn chơi, Vu Băng lại phát hiện bản thân không thể nhúc nhích.

Ngay khi cô ta nhìn thấy cơ thể mình dần biến mất, sắp sửa trở thành linh hồn giống như những cô gái trong màn chơi, cô gái đứng cuối cùng đã bước tới nắm lấy tay cô ta, dẫn dắt cô ta tiến vào hồi ức của mình.

Đó là một đoạn hồi ức không hề có oán hận mà ngập tràn niềm vui.

Khi Vu Băng mở mắt ra lần nữa, trong lòng còn hơi lưu luyến. Từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng được trải qua cảm giác hạnh phúc như vậy, thậm chí cô ta còn muốn chìm đắm trong đó không bao giờ tỉnh lại.

Vẫn là cô gái đó đẩy cô ta một cái, đưa Vu Băng ra khỏi màn chơi. Ngay khi chuẩn bị truyền tống rời đi, cô ta phát hiện những cô gái trong màn chơi đã hợp sức đẩy cô gái tên Phương Kỳ Kỳ ra ngoài, để cô ấy bám vào người mình.

Có lẽ là do đã chia sẻ ký ức của mình, sau khi Vu Băng trở về phòng trên du thuyền, cô ta phát hiện Phương Kỳ Kỳ không còn nhớ gì nữa, tính cách cũng giống như một đứa trẻ sáu, bảy tuổi, lúc nào cũng ngây thơ đáng yêu.

Không sao, khi đó Vu Băng đã nghĩ như vậy, không sao cả, không nhớ gì cũng không đáng sợ, mình sẽ cố gắng làm một người chị tốt. Cô ta sẽ không muốn chết nữa, cho dù là vì những cô gái đó, cô ta cũng phải cố gắng sống sót.

Kể từ đó cô ta trở thành thiên thần báo thù đi khắp thế gian, cầu nguyện một ngày nào đó có thể gặp được những kẻ đã hại chết những cô gái kia.

[Người Cởi Chuông

Cái chết đôi khi không phải là sự giải thoát, mà là một khởi đầu mới.

Năng lực 1: Nuôi dưỡng linh hồn

Mặc trang phục màu đỏ, có thể bị động hấp thụ oán khí trong thiên địa, nuôi dưỡng linh hồn. Khi hấp thụ oán khí, có thể nhìn thấy căn nguyên sinh ra oán khí từ sâu trong nội tâm đối phương. Có thể khiến người khác nảy sinh thiện cảm với bản thân, oán khí trong lòng đối phương càng lớn, thiện cảm càng mãnh liệt, ngược lại cũng vậy. Những người có tâm thái bình yên rất dễ dàng thoát khỏi sức hút này.

Ghi chú: Hiệu ứng trên chỉ có tác dụng khi diện tích màu đỏ trên trang phục chiếm hơn 30%, kiểu dáng trang phục không giới hạn, chỉ cần diện tích màu sắc đạt yêu cầu là được (không cần mặc liền một khối).

Năng lực 2: Váy đỏ

Điều khiển ma nữ nhập vào người mình, sử dụng sức mạnh hồn ma để tấn công mục tiêu đã chọn. Ma nữ sử dụng sức mạnh hồn ma sẽ tiêu hao màu sắc trên váy đỏ, hiệu quả càng mạnh tiêu hao càng lớn.

Ghi chú: Váy đỏ phai màu trắng như tuyết, linh hồn tan biến không thể cứu vãn.

Năng lực 3: Cộng sinh

Tôi là bạn, bạn là tôi, chúng ta là một thể. Mượn sức mạnh của ma nữ nhập vào người, chuyển hóa cơ thể sang trạng thái linh hồn, người thường không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ghi chú: Không thể chủ động tấn công khi ở trạng thái này.]

Gặp được Mạc Tiểu Nghiêu là một điều bất ngờ, Vu Băng biết ban đầu cô ta có thể thu hút Mạc Tiểu Nghiêu là do oán hận trong lòng đối phương. Ký ức mà Phương Kỳ Kỳ cho cô ta xem phần lớn là từ nhỏ đến lúc học cấp ba, thi thoảng có xuất hiện vài hình bóng lúc học đại học, sau đó biến mất không dấu vết.

Vì vậy, Vu Băng đã mất một khoảng thời gian dài để xác định Mạc Tiểu Nghiêu chính là cô gái trong ký ức, trong khoảng thời gian đó, mỗi lần tiếp xúc cô ta đều có thể nhìn thấy một phần căn nguyên oán hận trong lòng Mạc Tiểu Nghiêu.

Và mỗi khi cô ta nhìn thấy được một chút, Phương Kỳ Kỳ nhập vào người cô ta lại được oán khí đó nuôi dưỡng trở nên mạnh hơn một chút. Có lẽ là do mối liên kết chưa từng bị cắt đứt, chỉ cần ở bên cạnh Mạc Tiểu Nghiêu, Phương Kỳ Kỳ sẽ trở nên vui vẻ cực kỳ, tuy rằng không nhớ được gì nhưng cô ấy vẫn luôn thích lượn lờ trước mặt Mạc Tiểu Nghiêu. Dù người đó không thể nhìn thấy mình, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy vui vẻ, giống như chỉ cần được nhìn thấy Mạc Tiểu Nghiêu là có thể hạnh phúc mãi mãi.

Có lẽ đây chính là duyên phận, Vu Băng thầm nghĩ vậy. Cô ta phủi bụi đất trên tay, chuyển hóa cơ thể sang trạng thái linh hồn rồi trôi nổi trên không trung với Phương Kỳ Kỳ đang cười khúc khích.

Mục tiêu của Vu Băng rất đơn giản, g**t ch*t một tên khốn nạn trong căn cứ của kẻ địch, đó là kẻ thù của một cô gái trong ký ức của cô ta. Từ sau khi cô ta bước vào bản đồ đoàn chiến, cô gái đó vẫn luôn âm thầm chỉ dẫn cô ta.

Tất nhiên sau khi g**t ch*t mục tiêu, Vu Băng còn có thể nhân tiện cướp một lá cờ chiến từ căn cứ của kẻ địch để dập tắt uy phong của những kẻ tự xưng là lão làng này.

Dù sao thời gian còn tận mười ba phút, vậy là đủ rồi.

Cho dù thất bại, cô ta cũng có thể toàn mạng rút lui, cờ chiến chỉ là thứ yếu, báo thù mới là quan trọng nhất.

Chử Thiên Thụy ngồi trong phòng chỉ huy của tòa thành, bên cạnh ngoại trừ mười lăm lá cờ chiến màu đỏ được xếp ngay ngắn thì không còn ai khác.

Để tránh việc tranh giành cờ của phe mình, sau khi cờ chiến của phe xanh lam được đưa vào phòng chỉ huy sẽ lập tức biến mất, ngoại trừ để lại một ghi chép trên bảng điểm thì không còn dấu vết gì khác.

Chử Thiên Thụy luôn theo đuổi chính sách tinh binh, kẻ vô dụng thì nên chết đi. Đáng tiếc, ở thế giới thực y không có quyền lực lớn như vậy, càng không thể làm những chuyện như thế này nên chỉ đành nhẫn nhịn tiếp tục qua lại với họ.

Hiện tại khác rồi, ở thế giới du thuyền nơi kẻ mạnh là nhất này, y có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Chỉ cần y có được sức mạnh lớn nhất, những kẻ yếu hơn y sẽ phải cúi đầu thần phục.

Cho dù là ở màn chơi tân thủ nhận được nhãn "Kiêu ngạo" trong bảy tội lỗi lớn của con người, Chử Thiên Thụy cũng không cảm thấy có vấn đề gì, y vốn ưu tú hơn người khác, kiêu ngạo một chút thì đã sao?

Chỉ có những kẻ vô dụng lại thích ra vẻ ta đây thì kiêu ngạo mới là tội lỗi, còn đối với một thiên tài như y, đó chỉ là một đặc điểm hết sức bình thường mà thôi.

...

Vu Băng đã lẻn vào trong thành, thản nhiên đi lại giữa phe địch, tìm kiếm mục tiêu của mình. Nghe họ nói chuyện, những kẻ quay về đều là thành viên đã hoàn thành cái gọi là "nhiệm vụ được giao", trên tay mỗi người đều ít nhất có một mạng của đoàn viên phe mình.

Mặc dù đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, mặc dù những người này chỉ ra tay tàn nhẫn vì mạng sống của mình, mặc dù trên thuyền phe mình có rất nhiều kẻ ngu ngốc, nhưng Vu Băng cảm thấy bọn họ đều đáng chết.

Haiz, suy yếu lực lượng phe địch chính là tăng cường lực lượng phe ta, logic thông suốt không có vấn đề gì, đợi lát nữa tìm được mục tiêu cô ta sẽ ra tay tàn sát luôn.

...

Chử Thiên Thụy nhíu mày, y không thích bị quấy rầy lúc nghỉ ngơi, nhưng thành lâu này quá rách nát chẳng có tí riêng tư nào. Mặc dù đã đóng cửa lại, y ở trong phòng chỉ huy vẫn có thể nghe được động tĩnh bên ngoài. Tiếng tru lên vừa rồi có vẻ không giống tiếng đám lâu la ngu ngốc của y có thể phát ra.

Tiếng bước chân dồn dập ngày càng gần, một thành viên chính thức thở hổn hển chạy đến cửa phòng chỉ huy: "Vương! Có cao thủ đột nhập, anh em chúng tôi không cản được!"

Chử Thiên Thụy đứng dậy, vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên mặt, khẽ gật đầu: "Để tôi đi xem."

Lúc này trên cổng thành đã hỗn loạn, tiếng "Ma nữ gào thét" của Phương Kỳ Kỳ vang lên, phần lớn những người không có vũ khí linh lực hay trang bị đều đã bịt tai lăn lộn khắp nơi, sau đó bỏ mạng dưới những mũi kim bay của Vu Băng.

Lúc Chử Thiên Thụy đi ra, Vu Băng đang đứng trên tường thành, tóc dài bay phấp phới, áo đỏ như máu.

Hai người nhìn nhau, đều sững sờ, dường như đang xác nhận đối phương có phải là người mình quen biết hay không.

Phương Kỳ Kỳ trên không trung lộ ra vẻ mặt khó hiểu, dường như không rõ vì sao chị gái còn chưa cho mình ra tay, cô ấy nghiêng đầu trừng đôi mắt trắng dã tò mò nhìn Vu Băng rồi lại nhìn người đàn ông đối diện.

"Tiểu Băng?" Vẻ mặt Chử Thiên Thụy rất kỳ quái, giọng điệu vẫn bình tĩnh như mọi khi: "Em cũng đến thế giới này sao?"

Vu Băng cười nhạo một tiếng, cảm xúc vốn bình tĩnh hiếm khi dao động: "Chử Thiên Thụy, đây đúng là cơ hội ông trời cho tôi, xem ra ông trời muốn anh chết trong tay tôi rồi."

Đôi mắt Chử Thiên Thụy tối sầm lại: "Em vẫn còn trách anh ư? Em biết rõ là anh có nỗi khổ riêng mà."

"Tôi không trách anh." Vu Băng nghiêm túc nói: "Tôi chỉ muốn anh chết."

Chử Thiên Thụy còn muốn nói gì đó, một tên lâu la có lẽ vừa hoàn thành nhiệm vụ xong trở lại thành lâu, thấy đám xác la liệt thì giật nảy mình, theo bản năng kêu lên: "Vương! Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Vương cơ à?" Vu Băng nghiêng đầu: "Ý là nói lão Vương nhà bên ấy hả?"

Vừa dứt câu, cô ta không cho Chử Thiên Thụy thời gian trả lời, một ý nghĩ lướt qua, Phương Kỳ Kỳ nhận được mệnh lệnh lập tức há miệng tung tuyệt chiêu "Ma nữ gào thét". Lần này cô ấy gần như dùng hết sức mạnh hồn ma, sóng âm dày đặc như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bộ đồ đỏ trên người cũng phai thành hồng nhạt, sau khi tấn công xong lập tức trở về trong cơ thể Vu Băng.

Chử Thiên Thụy không ngờ Vu Băng bây giờ nói đánh là đánh, dù y có mạnh mẽ hơn nữa cũng bị sóng âm này ảnh hưởng khiến cơ thể cứng đờ vài giây, trơ mắt nhìn Vu Băng cười nhạo một tiếng rồi ngã người về sau rơi khỏi tường thành.

Đợi y lấy lại tinh thần chạy tới bên tường thành thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng Vu Băng đâu nữa. Giờ khắc này, cho dù Chử Thiên Thụy có tự phụ đến đâu, trong lòng vẫn cảm thấy đôi phần trống rỗng.

Cùng lúc đó trong phòng chỉ huy, Vu Băng hiện thân giữa không trung nhẹ nhàng đáp xuống đất, tiện tay cầm một lá cờ chiến lên, lấy từ trong túi xách ra quả bóng bay Mạc Tiểu Nghiêu đưa cho rồi cột vào cán cờ, mỉm cười nhìn nó bay lên.

Trước khi Chử Thiên Thụy trở về, Vu Băng đã cắm cờ chiến vào cửa sổ nhỏ hẹp đối diện cửa vào, bản thân cô ta lại tiến vào trạng thái cộng sinh một lần nữa, bay lên không trung, dựa vào sóng âm do Phương Kỳ Kỳ liên tục thổi, điều khiển cờ chiến bay lên cao bay về phía thành lâu của phe mình.

Lúc này, còn tám phút nữa là kết thúc trận chiến.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.