Người giải cứu mọi người chính là cha của cô Lộc, người đàn ông có giọng nói trầm ấm.
"Được rồi, ngoan yêu của cha, chúng ta tiếp tục thôi. Không thể để rối gỗ làm hết mọi việc được, như thế thì còn gì là thú vị nữa."
"Vâng thưa cha." Cô Lộc vui vẻ đáp, sau đó đưa tay xoa nhẹ lên đầu bốn con rối, dịu dàng nói: "Mọi người phải cẩn thận đấy nhé, ai dám làm người khác hoặc chính mình bị thương, tôi sẽ xâu dây vào người đó."
Nói xong, đầu của cô Lộc rời khỏi tầm mắt mọi người, sau đó tấm vải bạt được che lại như cũ, nhìn như mọi thứ đã trở lại bình thường. Tuy nhiên trong lều vẫn yên tĩnh đến lạ thường, dường như mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần sau cú sốc và nỗi sợ hãi vừa rồi.
Cuối cùng, Mạc Tiểu Nghiêu là người đầu tiên lên tiếng, cô cay đắng nói: "Chúng ta tranh thủ thời gian tìm kiếm bằng chứng đi, nếu cứ tiếp tục thế này, đừng nói là không đủ thời gian mà e là người xem kịch cũng không vui đâu."
Câu nói này như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu khiến ba người còn lại giật mình tỉnh táo, Robert vội vàng lên tiếng: "Đúng, đúng, đúng! Zoya nói đúng, chúng ta mau chóng tiếp tục thôi, đừng ngây người ra nữa."
Nhìn hai người kia đã hoàn toàn biến thành "con rối bị điều khiển", trong lòng Mạc Tiểu Nghiêu dâng lên một cảm giác kỳ lạ, tuy biết sau khi thua cuộc sẽ không chết nhưng cô luôn cảm thấy nếu vô tình chạm vào cấm kỵ trong kịch bản này, e
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-thuyen-tan-the-lesliya/2859618/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.