"Được rồi, mọi người cứ tìm đi." John chỉ tay vào lồng rắn: "Đều ở trong đó cả đấy."
Đây không phải lúc khách sáo, sau khi phân công sơ lược, ngoại trừ John và Michelle bị dặn dò không được tự ý chạm vào đồ đạc nhằm đề phòng họ giấu tang vật, bốn người còn lại đều bắt tay vào việc.
Phạm vi tìm kiếm không chỉ có lồng rắn mà còn nhiều nơi khác nữa.
Có lẽ do đã lục soát phòng Antonio trước đó nên mọi người đều thành thạo hơn, lần này tốc độ tìm manh mối nhanh hơn hẳn, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, trên nắp một chiếc rương gỗ lớn vừa được dọn dẹp trống trơn đã chất đầy đồ vật.
[Mặt dây chuyền bạc (Michelle)]
Chế tác vô cùng tinh xảo, ở đầu mặt dây chuyền là hình hai nàng tiên cá quấn quýt lấy nhau.
[Túi thảo dược (Michelle)]
Là do một người Gypsy từng làm việc trong gánh xiếc tặng cho Michelle, dặn anh ta khi nào gặp rắc rối có thể dùng đến. Nếu anh ta không nói thì phải cần đến chuyên gia giám định mới biết được thành phần bên trong.
[Sổ tay (Michelle)]
Bên trong ghi lại một số khoản thu chi của gánh xiếc và điều động nhân sự, có thể thấy chỉ dùng để ghi nhớ tạm thời, nhưng ở trang cuối cùng lại dùng nét chữ điên loạn viết đầy dòng chữ: Súc sinh! Giết nó!
[Mẩu báo (John)]
Một mẩu báo cũ kỹ ngả vàng, trên đó ghi lại một vụ tai nạn y khoa nghiêm trọng xảy ra ở London: Robert Hannover say rượu hành nghề, khiến con gái của Thượng tướng Enns không may qua đời.
[Cuốn sổ cũ nát (John)]
Bên trong viết đầy thuật ngữ y học mà người bình thường không thể nào hiểu được. Kẹp trong lớp da là một tấm bằng tốt nghiệp y khoa được cất giữ cẩn thận, trên đó có ghi cái tên Mike Redden.
[Lồng rắn (John)]
John thường quàng khăn choàng của người Ấn Độ trong lúc biểu diễn, giả làm người điều khiển rắn, để tránh rắn bất ngờ chết ảnh hưởng đến buổi diễn, anh ta đã nuôi rất nhiều rắn.
Ngoài ra còn có một phần tài liệu cũ thuộc về John, là một [Tài liệu sao chép cũ] do Robert tìm thấy trước đó, và nó được đọc to lên ngay lập tức, hiển nhiên cũng thuộc loại "tài liệu sau khi phát hiện phải công bố cho tất cả mọi người".
"Đây là một bản sao chép tay về quyền thừa kế Trang viên Mist, bên trong ghi chép rất chi tiết về việc Trang viên Mist và các bất động sản lân cận thuộc phạm vi hạn chế quyền thừa kế."
Robert dùng giọng điệu bình thản không cảm xúc, đọc qua nội dung trên chứng cứ.
"Hạn chế quyền thừa kế là chỉ đất đai được thừa kế bởi những người có nghĩa vụ phục dịch quân sự, do đó chỉ có nam giới mới được quyền thừa kế. Nếu người cha không có con trai thì sẽ chọn người thân là nam giới bên cạnh để kế thừa, theo thứ tự từ gần đến xa. Kể cả khi trong gia tộc không có nam giới thì con gái ruột cũng không có quyền thừa kế mảnh đất này, mà sẽ bị địa hạt cấp trên thu hồi."
Đợi Robert đọc xong, bà Mary giơ tay phải lên ra vẻ học sinh muốn phát biểu, thấy mọi người đều nhìn mình thì nhỏ giọng nói: "Hạn chế quyền thừa kế đất đai từng là hiện tượng rất phổ biến ở nước Anh trong một khoảng thời gian dài. Hồi đi học, khi đọc cuốn "Kiêu hãnh và Định kiến", tôi không hiểu lắm nên đã cố ý tìm hiểu thêm. Gia đình của nhân vật chính Bennett trong tiểu thuyết thuộc trường hợp này, trong nhà chỉ có con gái mà không có con trai nên không được phép thừa kế, nhất định phải để lại cho cháu trai của họ hàng xa."
Robert nghe xong còn hứng thú hỏi thêm vài câu nhưng Mạc Tiểu Nghiêu không chú ý lắm, trong đầu cô lúc này đang nghĩ đến người phụ nữ trong bức ảnh ở mặt dây chuyền trong ngăn kéo của mình, cũng chính là mẹ của Zoya đã mất từ sớm và là người vợ đầu tiên của Edward.
Nếu trang viên Mist áp dụng chính sách "hạn chế quyền thừa kế đất đai" thì có thể suy đoán bối cảnh của kịch bản này diễn ra vào thời kỳ đó của nước Anh. Vậy thì vấn đề là tại sao trông mẹ của Zoya lại không giống người Anh?
Hơn nữa, chữ cái viết tắt trên chiếc khăn tay của Zoya rõ ràng không phải tiếng Anh. Xét đến địa vị của Zoya trong gia đình, Mạc Tiểu Nghiêu cho rằng cô ấy không có cơ hội được học lên cao, vậy có phải cô ấy đã học được một số loại chữ viết của quốc gia khác từ mẹ của mình không?
Mạc Tiểu Nghiêu không suy nghĩ sâu thêm nữa, có lẽ đây chỉ là một số giới thiệu về bối cảnh không liên quan đến vụ án, trước khi có thêm manh mối quan trọng hơn, cô không cần thiết phải lãng phí thời gian vào việc này.
Phía bên kia, Michelle và John lại bắt đầu cãi nhau, lần này chủ đề xoay quanh thân phận của John, thậm chí còn lôi kéo cả Robert đang đứng xem ở bên cạnh vào.
Michelle: "John, thật ra anh chính là Mike Rehden đúng không? Nếu không tại sao trong sổ tay của anh lại có bằng tốt nghiệp của anh ta?"
John khoanh tay trước ngực, chậm rãi đáp: "Tôi nhặt được đấy, không được à? Tôi thấy sau này có thể dùng nó để lừa tiền hoặc bán cho mấy kẻ lười học nhưng lại muốn có bằng, tôi tính kiếm chút tiền bằng cách làm giả bằng cấp thì đã sao? Gánh xiếc này sắp không duy trì nổi nữa rồi, chẳng lẽ không cho tôi tìm đường lui trước à?"
Michelle tức giận run cả người, chỉ thẳng vào mặt John mà gào lên: "Đầu óc anh có vấn đề à? Còn tưởng mình là nhân vật trong kịch bản thật hay sao mà tìm đường lui? Đến lúc đó không chết thì cũng bị đưa về thuyền, tìm đường lui cái con khỉ mốc!"
Mạc Tiểu Nghiêu thầm nghĩ: Ồ... Quả nhiên kịch bản của mọi người nhận được không giống nhau! Xem ra những người chơi vào bản phúc lợi và bản thường có thể bị xếp chung với nhau. Phải nhớ kỹ điều này, sau khi quay về sẽ nói cho mọi người biết.
John vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, mặc cho ngón tay của Michelle sắp chọc vào mũi mình đến nơi vẫn không hề nhúc nhích: "Chơi trò chơi suy luận giết người mà gặp phải loại người như anh là phiền nhất, cứ thích xưng vua xưng chúa, chẳng còn chút hứng thú nhập vai nào nữa."
"Mẹ kiếp!" Michelle không kìm nén nổi cơn giận, đấm thẳng một cú vào mặt John, miệng vẫn không ngừng mắng: "Thôi khỏi cần tìm hung thủ thật sự làm gì, để tôi xử lý anh trước đã rồi tính!"
Mọi người đều không kịp ngăn cản, hay có lẽ là không muốn ngăn cản, tóm lại cú đấm này của Michelle đã giáng thẳng lên mặt John.
John vừa xấu hổ vừa tức giận, định bụng xông lên đánh trả thì một sự việc bất ngờ xảy ra, một giọng nói trong trẻo nhưng đầy giận dữ vang lên.
"Ghét quá! Ai cho các người cái gan làm hỏng con rối mà tôi yêu quý thế?"
Cùng với giọng nói đó, mọi người hoảng sợ phát hiện tấm vải bạt trên đỉnh đầu đã biến mất lúc nào không hay, phần mái nhà đột nhiên bị ai đó kéo đi giống như trò chơi búp bê của trẻ con, một cái đầu hươu to lớn đeo vòng hoa xuất hiện trên không trung.
"Nếu không muốn diễn thì thôi, đừng có diễn nữa!"
Cô Lộc thò tay vào trong lều khiến mọi người sợ hãi hét lên chạy tán loạn, sợ bị cô bé tóm được.
Mạc Tiểu Nghiêu không chạy lung tung, cô tìm đại một chỗ rồi ngồi xổm xuống. Nếu cô không đoán sai, với điều kiện cô không phạm phải bất cứ sai lầm nào, cho dù cô Lộc là chủ nhân của kịch bản cũng không thể làm hại cô. Mục tiêu của cô bé hẳn là Michelle, người đã đấm John khiến con rối bị thương.
Sự thật đúng như cô dự đoán, khi tay của cô Lộc vừa chạm vào Michelle, định bụng lôi anh ta ra thì một giọng nói trầm ấm khác vang lên từ trên đỉnh đầu.
"Ngoan yêu của cha, con mang con rối đi như vậy thì vở kịch sẽ không diễn được nữa đâu."
Nghe vậy, cô Lộc lộ vẻ do dự, phân vân không biết nên thả Michelle xuống hay là nghe theo giọng nói kia.
Michelle vẫn luôn giãy giụa, thấy tình hình có chuyển biến thì vội vàng cầu xin: "Xin hãy tha cho tôi, tôi đảm bảo sẽ không bao giờ làm hỏng con rối của cô nữa, thật đấy, xin hãy tha cho tôi lần này!"
"Im miệng!" Cô Lộc gắt lên với Michelle, sau đó quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói: "Nhưng mà cha ơi, nếu thả anh ta ra, lỡ đâu anh ta lại làm loạn thì sao? Đây là quà sinh nhật mà chúa tể Cõi Âm tặng cho con, con không muốn nó bị hỏng."
Giọng nói trầm ấm được gọi là "cha" lại vang lên, tràn đầy sự cưng chiều dành cho con gái: "Ngoan yêu của cha, cha nhớ trong bộ quà tặng này có dây treo để dạy dỗ những con rối không ngoan, con xâu dây vào người nó rồi đưa cho rối gỗ điều khiển là được."
"Ý hay đấy ạ, vậy làm như thế đi." Cô Lộc đặt Michelle xuống, sau đó biến mất khỏi tầm mắt mọi người, có lẽ là đi lấy thứ gọi là "dây treo" kia.
Michelle hối hận tột cùng, cho dù đang dùng ánh mắt của con rối, nhưng khi anh ta nhìn về phía John đã gây ra mọi chuyện lại khiến người ta cảm thấy như chứa đầy nọc độc, oán hận ngút trời.
Nhưng anh ta không dám làm gì John nữa, còn John thì nép vào bên cạnh một chiếc tủ như thể không có chuyện gì xảy ra, dù không nhìn thấy biểu cảm nhưng mọi người đều đoán rằng chắc John đang hả hê lắm.
Bởi vì John đã nói hai chữ: "Đáng đời."
Cô Lộc nhanh chóng quay trở lại, cô bé lập tức tìm thấy Michelle đang cố gắng trốn thoát, tóm lấy anh ta sau đó dùng tay còn lại xâu dây vào cơ thể con rối. Đầu tiên là tay, tiếp theo là chân, rồi đến eo, cuối cùng là đầu.
Hành động này rõ ràng không hề dễ chịu chút nào, Michelle liên tục kêu gào, van xin, chửi rủa. Tiếng hét thảm thiết vang vọng trong lòng năm người còn lại bao gồm cả Mạc Tiểu Nghiêu, không ai dám hó hé dù chỉ một tiếng động nhỏ.
Đến khi sợi dây được xâu qua người Michelle, tiếng kêu thảm thiết của anh ta đột ngột im bặt, cả người như thể đã trở thành một con rối thật sự bị treo lơ lửng trên tay cô Lộc.
Không biết rốt cuộc là anh ta đã chết hay linh hồn bị nhốt trong thân xác con rối, từ nay về sau không thể nói những lời mình muốn nói hay làm những việc mình muốn làm nữa.
Nếu thật sự là trường hợp thứ hai... Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy, có lẽ chết đi lại là một kết cục nhân từ.
"Tiếp theo đến lượt anh." Cô Lộc đặt Michelle đã được xâu dây xong vào trong lều, sau đó dễ dàng tóm lấy John đang trốn sau rương, nhấc bổng John lên không trung.
"Tại sao!!" John hoảng sợ kêu lên, không hè còn vẻ vênh váo khiêu khích như lúc trước: "Tôi không hề đánh trả, tôi không làm gì cả mà!"
Cô Lộc bĩu môi, đôi mắt to tròn trong veo như nước hồ lóe lên vẻ mất kiên nhẫn: "Nhưng anh đã để anh ta làm anh bị thương. Tuy rằng con rối này rất xấu, tôi cũng không thích nó lắm nhưng nó là quà của chúa tể Cõi Âm tặng, sao có thể để nó bị thương được? Anh bất cẩn quá, thôi thì xâu dây vào cho chắc, tránh để anh lại tự làm mình bị thương."
Không để ý đến lời cầu xin và cam đoan của John, cô Lộc vừa ngâm nga một giai điệu kỳ quái vừa làm các thao tác y hệt như lúc nãy, trong tiếng kêu gào thảm thiết, cô bé đã hoàn thành việc cải tạo con rối thứ hai.
Sau khi đặt John xuống, ánh mắt của cô Lộc xoay về phía bốn con rối còn lại trong lều, không khí như đông cứng lại khiến người ta nghẹt thở.
Phút chốc, ai nấy đều lo sợ không yên.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.