Thời gian chờ đợi không bao lâu, chỉ vài phút sau mọi người lần lượt xuất hiện trong thư viện. Xem ra dù tốc độ thời gian trong màn chơi có như thế nào, thời gian trở về sau khi vượt ải đều không chênh lệch là bao.
Sau khi tất cả đã tập hợp đầy đủ, Đậu Nhuệ lại tiếp tục chủ trì cuộc họp: "Mọi người thế nào rồi? Đều vượt ải cả chứ?"
Câu trả lời nhận được đương nhiên là khẳng định. Dưới dẫn dắt của đội trưởng, dù có hơi nguy hiểm nhưng nhờ sự đồng lòng của tất cả mọi người nên ai cũng vượt qua được.
"Chúng tôi gặp người của thuyền khác." Điền Điềm lên tiếng: "Ban đầu tôi và A Tang cứ tưởng họ là NPC, suýt nữa bị lừa, mãi sau này mới biết được họ cũng là du khách."
Thông Tứ Hải và Đạt Tam Giang gật đầu đồng tình: "Chúng tôi cũng vậy, cũng gặp người của thuyền khác."
Những người khác cũng lần lượt cho biết mình đã gặp trường hợp tương tự. Đậu Nhuệ trầm ngâm một lát rồi tổng kết: "Điều này có nghĩa là, sau khi chúng ta thoát khỏi thời kỳ bảo vệ người mới cũng tương đương với việc chuyển từ mạng cục bộ sang mạng Internet? Sau này, tất cả các màn chơi đều có khả năng gặp phải người chơi khác thuyền?"
"Rất có khả năng." Khương Yển trầm mặt, có vẻ như tâm trạng không tốt lắm: "Vẫn phải nâng cao thực lực thôi."
"Đúng vậy..." Đậu Nhuệ liếc anh, đứng dậy chỉ vào chồng mảnh ghép chưa được ghép trên bàn rồi nói: "Tôi có một đề nghị, mọi người nghe thử, đồng ý thì tốt không đồng ý cũng không sao."
Đậu Vọng lập tức nịnh nọt anh trai: "Anh, anh cứ nói đi, anh nói gì em cũng đồng ý."
Dường như tinh thần Bảo Hoành tốt hơn nhiều sau khi ra khỏi màn chơi phúc lợi, lão cười tủm tỉm gật đầu: "Phải đấy, cậu nói xem nào."
Những người còn lại không bày tỏ thái độ gì nhưng tất cả đều nhìn về phía Đậu Nhuệ, kể cả cậu trai nghiện game Tang Tử Thạch, chờ anh ta đưa ra đề nghị.
"Số mảnh ghép này vốn là do mọi người gom góp lại, kẻ nhiều người ít, lẽ ra những miếng không dùng đến nên trả lại cho mọi người, nhưng vì lợi ích lâu dài tôi đề nghị trước tiên mọi người hãy thành lập một liên minh, thuê một két sắt chung rồi cất số mảnh ghép này vào đó."
Nói đến đây, Đậu Nhuệ chỉ vào những mảnh ghép đã được phân loại trên bàn, nói tiếp.
"Sau này những mảnh ghép mọi người kiếm được khi vượt màn chơi sẽ thuộc về cá nhân. Nếu ai muốn thu thập đủ bộ thì có thể dùng những miếng thừa để đổi, một lấy một. Nếu không có mảnh ghép nhưng muốn đổi thì có thể dùng những trang bị có giá trị tương đương để trao đổi, cụ thể là gì thì chúng ta bàn sau."
Có thể nói, những lời này của Đậu Nhuệ rất công tâm. Xét cho cùng, với tư cách là người nắm quyền thực sự của bang Mãnh Hổ, số mảnh ghép anh ta và Đậu Vọng bỏ ra là nhiều nhất trong số những người có mặt. Tiếp theo là những ông lớn của các tổ chức như Tang Tử Thạch, Bảo Hoành, Đạt Tam Giang. Còn những nhóm nhỏ lẻ như nhóm của Mạc Tiểu Nghiêu hay những người chơi đơn độc như Vu Băng, Mạnh Đan Thu thì số lượng mảnh ghép bỏ ra là rất ít.
"Đương nhiên, với những người bỏ ra số lượng lớn như chúng tôi thì đề nghị này có hơi thiệt thòi một chút. Tôi không ép buộc mọi người phải tham gia kế hoạch này, nhưng mong rằng những ai tham gia đều sẽ cùng nhau tuân thủ quy tắc." Đậu Nhuệ nói tiếp: "Còn những người mới đến, tôi nghĩ chúng ta cần tìm kiếm và bồi dưỡng những người có tiềm năng trước, ít nhất là trước khi diễn ra trận đoàn chiến tiếp theo, chúng ta phải có đủ thực lực để chiến đấu. Mọi người thấy sao?"
Đã có hệ thống hỗ trợ nên việc thiết lập điều kiện đổi một lấy một rất đơn giản. Danh sách và số lượng mảnh ghép cũng sẽ được cập nhật liên tục, không lo bị thiếu sót hay bị người không có quyền hạn lấy trộm.
Trong khi những người khác vẫn đang bàn bạc thì Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển và Nhạc Âm cũng đang thì thầm thảo luận với nhau. Với số lượng thành viên ít ỏi của nhóm thì đề nghị này rõ ràng là có lợi, vậy nên Khương Yển giỏi ăn nói nhất nhóm được giao nhiệm vụ thay mặt cả nhóm đưa ra quyết định.
"Ba người chúng tôi đồng ý tham gia kế hoạch này." Khương Yển nói với Đậu Nhuệ: "Nhờ phúc của mọi người mà chúng tôi mới có thể vào được màn chơi phúc lợi. Để tỏ lòng cảm ơn, Tiểu Nghiêu quyết định tặng lại cho mọi người một vài phương tiện di chuyển, coi như là bù đắp cho những ai đã đóng góp nhiều mảnh ghép, tránh cho mọi người bị thiệt quá."
Mắt Đậu Nhuệ sáng lên: "Phương tiện di chuyển gì vậy? Có thể mang vào màn chơi được không?"
Khương Yển đưa quyền quyết định cho Mạc Tiểu Nghiêu. Cô gật đầu, ngập ngừng nói: "Có thể mang vào màn chơi nhưng hiện tại tôi không có sẵn, chắc phải vài hôm nữa mới lấy ra được. Hơn nữa, hình dáng của chúng không giống nhau, cũng có một vài khuyết điểm... Đến lúc đó mọi người tự mình chọn lựa nhé."
Nghĩ một hồi, Mạc Tiểu Nghiêu quyết định không lấy "Thằn lằn bay tham ăn" ra. Trước khi tìm được cách mang thịt vào màn chơi, cô không muốn liên lụy đến người khác.
Tuy nhiên, lời nói của cô vẫn khiến mọi người phấn khởi hẳn lên, đặc biệt là Đậu Vọng. Màn chơi mà gã dẫn đội đi lần trước hoàn toàn có thể đổi tên thành "Chạy mau, anh bạn nhỏ". Nếu lúc đó có phương tiện di chuyển thì ít nhất khi tìm kiếm manh mối cũng không đến mức phải chạy trối chết như vậy.
Thấy Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển đồng ý, những người khác cũng lần lượt bày tỏ thái độ. Sau khi tiếp thu ý kiến của mọi người, cuối cùng phiên bản đầu tiên của quy tắc trao đổi mảnh ghép đã được quyết định.
Người bỏ ra nhiều không cảm thấy thiệt, người bỏ ra ít cảm thấy mình dùng trang bị để trao đổi cũng rất công bằng, không lo bị người khác xem thường, có thể nói là một kết quả viên mãn.
Tiếp theo, mọi người lại lần lượt thảo luận về những màn chơi đã trải qua. Những ai nhớ mang máng thì chỉ có thể nói sơ qua để người khác đoán. Những người nhớ rõ ràng thì có thể kể chi tiết cạm bẫy của hệ thống nằm ở đâu để những người đến sau nếu gặp phải màn chơi tương tự có thể cẩn thận hơn.
Đương nhiên, đây chỉ là kinh nghiệm được chia sẻ chứ không có nghĩa là tuyệt đối chính xác. Biết đâu được có lúc hệ thống sẽ chơi chiêu, đảo ngược tình thế khiến mọi người trở tay không kịp. Vậy nên cẩn thận vẫn hơn, tốt nhất là không nên khiêu khích người khác trong màn chơi, đừng tùy tiện kết thù cũng đừng tự tìm đường chết.
Đặc biệt là màn chơi rối gỗ mà Mạc Tiểu Nghiêu đã trải qua càng khiến mọi người nâng cao cảnh giác. Câu nói "thất bại sẽ không chết" trong màn chơi phúc lợi có lẽ không bao gồm trường hợp bị Boss cưỡng chế giữ lại. Bởi vì dù không chết nhưng cũng không thể thoát khỏi màn chơi, nói không chừng sẽ bị nhốt trong đó cả đời.
Nghĩ đến những NPC bóng mờ trong rạp xiếc thà bị sét đánh tan hay bị gió cuốn nát cũng muốn tranh nhau tìm kiếm sự giải thoát mà Mạc Tiểu Nghiêu từng nhìn thấy, cô cảm thấy khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.
Sau khi mọi người chia sẻ xong, ai nấy đều có vẻ mệt mỏi. Trước đó vừa mới trải qua một trận đoàn chiến tốn rất nhiều tâm sức, tiếp theo là hình phạt "quái vật biển tấn công", vừa mới sóng yên biển lặng thì mọi người phải vội vàng phân loại mảnh ghép, rồi lại đến cái gọi là màn chơi phúc lợi "không có nguy hiểm đến tính mạng". Cho dù có tràn đầy năng lượng đến đâu thì giờ phút này cả thể xác lẫn tinh thần của họ đều đã mệt mỏi rã rời, chẳng còn hơi sức đâu mà nói chuyện.
Đậu Nhuệ nhân cơ hội tuyên bố kết thúc cuộc họp, sau đó xé bỏ tờ giấy ghi tổng số mảnh ghép và danh sách tương ứng đã được phân loại lúc trước, đưa cho Điền Điềm.
"Cô cầm đi, tôi sẽ cất mảnh ghép, ngày mai sau khi thuê được két sắt xong, chúng ta sẽ tìm người đến kiểm tra rồi cất hết vào đó."
Điền Điềm không từ chối, cô ấy hiểu rõ Đậu Nhuệ làm vậy là để trấn an mọi người và tránh hiềm nghi. Dù tin tưởng anh ta sẽ không nhân cơ hội này mà tư lợi cá nhân nhưng cô ấy vẫn nhận lấy tờ giấy, phối hợp với hành động của Đậu Nhuệ.
Sau đó mọi người lần lượt rời khỏi thư viện, trở về phòng riêng của mình. Còn về phần thuyền trưởng Đậu đáng thương, anh ta vẫn phải vất vả đi kiểm tra tình trạng thân thuyền, sắp xếp một số công việc khác.
Quả là vất vả.
Tạm biệt Vu Băng và Mạnh Đan Thu trong thang máy, Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển và Nhạc Âm cùng nhau trở về phòng của Mạc Tiểu Nghiêu.
"Chuyện khác để sau đi, mệt chết đi được." Mạc Tiểu Nghiêu ngồi phịch xuống giường, cố gắng giữ tư thế ngồi của con người, tay phải đặt lên túi xách, lấy chiếc rương cô Lộc đưa cho ra đặt xuống trước mặt: "Nào, chia của."
"Woa!" Nhạc Âm kinh ngạc thốt lên: "Phần thưởng vượt ải à? Tôi cũng có một cái này!" Nói xong, anh ta lấy ra một chiếc rương giống hệt, đặt lên bàn trà trống không.
"Lúc đó tôi và Mạnh Đan Thu lập thành một đội, còn rủ thêm được một người nữa. Đến cửa ải cuối cùng, Boss đưa ra một đống rương đủ loại, nói là bên trong mỗi rương đều chứa những thứ khác nhau, có cái tốt có cái xấu, chỉ được chọn một cái thôi. Hai người họ không chọn, bảo tôi chọn, thế là tôi chọn đại một cái."
Nhạc Âm gãi đầu, hơi ngại ngùng.
"Sau đó hình như Boss tức giận bỏ đi luôn. Tôi nghĩ dù sao mọi người cũng ở trên cùng một con thuyền, lại cùng nhau hợp sức vượt màn chơi, thế là tôi mở rương ra luôn. Kết quả, bên trong cái rương lớn đó là ba cái rương nhỏ giống hệt nhau, chúng tôi bèn chia đều."
Mạc Tiểu Nghiêu: "... Anh bạn à, Boss muốn chứng kiến cảnh các anh bị lòng tham che mờ mắt, tranh giành xem ai lấy cái nào, tốt nhất là đánh nhau một trận tơi bời khói lửa. Kết quả các anh không những không cãi nhau mà người có độ may mắn cao tận nóc là anh còn lấy được cái rương có thể là tốt nhất, Boss không tức giận mới lạ."
Nhạc Âm bừng tỉnh: "Ra là vậy, bảo sao lúc đó trông ông ta hậm hực thế. Tốt quá, tốt quá, sao ông ta không tức chết luôn đi chứ."
Mạc Tiểu Nghiêu: "... Ha ha."
Khương Yển nhìn chiếc rương trên bàn trà rồi lại liếc chiếc rương trên giường, dưới ánh mắt chăm chú của Mạc Tiểu Nghiêu và Nhạc Âm, anh bình tĩnh lấy từ trong túi xách ra một chiếc rương giống hệt, đặt xuống đất.
"... Chẳng lẽ mỗi người đều có một cái?" Mạc Tiểu Nghiêu khá cạn lời, bỗng nhiên thấy phần thưởng hạng nhất này có vẻ hơi rẻ mạt.
Khương Yển lại có suy nghĩ khác: "Chưa chắc đây là phần thưởng vượt ải, có lẽ giống như "Huy chương vàng của nhà vô địch" được trao dựa theo thứ hạng. Trong màn chơi của tôi, những người tham gia đều là cao thủ, không ai chết ngoài ý muốn, tất cả đều thành công vượt ải. Tuy nhiên theo tôi được biết, chỉ có mình tôi về nhất nên nhận được thêm phần thưởng là chiếc rương này."
Mạc Tiểu Nghiêu trầm ngâm suy nghĩ, còn Nhạc Âm thì chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, anh ta hết nhìn cái này lại đến cái khác, xoa tay đầy phấn khích: "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mở ra xem thử bên trong có gì nào?"
Mở quà là việc vui nhất trên đời mà~
Khương Yển không có ý kiến gì, Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu đồng ý. Ba người không ai nhường ai, quyết định đồng thanh hô "một, hai, ba" rồi cùng lúc mở rương.
Sau đó, ba chiếc rương giống hệt nhau chứa đầy những chiếc "Bánh quy may mắn" màu vàng óng ánh tỏa ra mùi hương thơm phức, ngon mắt đến mức chỉ muốn cắn một miếng, hiện ra trước mặt ba người.
Thật sự rất nhiều "Bánh quy may mắn"... Mạc Tiểu Nghiêu thầm nghĩ, sau đó đóng nắp rương lại cái rầm.
"Xin lỗi, hình như tôi mở sai cách rồi, thử lại lần nữa."
Nói rồi, Mạc Tiểu Nghiêu lại mở rương ra. Có lẽ do lần này cô dùng lực mạnh hơn nên những chiếc "Bánh quy may mắn" ở trên cùng bị xô lệch để lộ ra một tấm thiệp nhỏ.
[Mua càng nhiều, ưu đãi càng lớn, chúc quý khách ăn vặt vui vẻ!
Công ty Thực phẩm Đa Đa Đa.]
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.