Sáng sớm hôm sau, Mạc Tiểu Nghiêu tỉnh giấc, nhìn vách tường chằm chặp một lúc lâu mới nhớ ra chuyện xảy ra tối qua. Cô liếc điện thoại trên tủ đầu giường, lại nhìn đồng hồ treo tường, thấy mới có sáu giờ hai ba phút, do dự một lát cuối cùng quyết định không gọi điện thoại cho Khương Yển nữa.
Rời khỏi giường vệ sinh cá nhân xong xuôi, giống như mọi lần sau khi kết thúc màn chơi, Mạc Tiểu Nghiêu bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm.
Cô lướt qua phần thưởng của những màn chơi trước, không có gì mới mẻ. Sau khi suy nghĩ về tính hữu dụng của một số thẻ bài, Mạc Tiểu Nghiêu khóa chúng lại, rồi lật đến trang cuối cùng, xem rốt cuộc màn chơi mới cho cô thứ gì.
[Cây trồng cấp 1 (Thẻ tiêu hao)
Giới thiệu: Trông giống như peashooter*, có thể trồng ở bất kỳ đâu, sau khi trồng không thể di chuyển.
Công dụng: Hỗ trợ người sử dụng tấn công, tốc độ bắn tối đa 120 phát/phút, kéo dài ba phút hoặc biến mất sau khi cạn năng lượng.
Ghi chú: Tạch! Tạch! Tạch! Hoặc là Tạch tạch tạch! Đây chính là sự khác biệt về đẳng cấp!]
*Còn gọi là đậu bắn súng, là một loại cây tấn công đầu tiên và loại cơ bản nhất trong chương trình trò chơi Plants vs Zombies với giá 100 mặt trời.
[Thây ma cấp 1 (Thẻ tiêu hao)
Giới thiệu: Triệu hồi một con thây ma di chuyển chậm chạp, không quá hôi thối, thậm chí còn không quá đáng sợ.
Công dụng: Hỗ trợ người sử dụng tấn công, kéo dài ba phút, ưu tiên tấn công mục tiêu của người sử dụng.
Lưu ý: Chê nó đần? Ít ra nó sẽ không phản bội bạn.]
Hai tấm thẻ tiêu hao, cộng thêm băng gạc mà Đậu Vọng nhận được trước đó, Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ đến con thây ma khổng lồ mà họ gặp phải, thử dùng viên thủy tinh tự do vừa nhận được để đổi, kết quả là "năng lượng không đủ" như trong dự đoán, cô đành bỏ qua.
Theo tố chất cơ thể ngày càng trở nên mạnh mẽ, Mạc Tiểu Nghiêu càng cảm thấy thẻ bài chỉ là vật ngoài thân, rèn luyện bản thân mới là con đường đúng đắn.
Ví dụ như tấm "Con trai của sương mù" ở màn chơi đầu tiên, bây giờ cô hoàn toàn có thể đánh bại nó trong vòng nửa phút. Vậy mà trước đó, cô vẫn phải dựa vào nó mới có thể vượt ải.
Nghĩ đến đây, Mạc Tiểu Nghiêu lấy toàn bộ số thịt khô ra, sau đó gọi điện thoại cho phục vụ phòng để yêu cầu một bình nước ấm, cứ như vậy vừa uống nước vừa ăn, đến khi cơ hàm mỏi nhừ mới ăn hết toàn bộ số thịt khô.
Sau đó, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy toàn thân căng phồng như bị đầy bụng, chỉ khác là cảm giác khó chịu đó lan ra từ dạ dày đến khắp cơ thể. Cô giơ cánh tay lên nhìn nhưng không thấy gì khác lạ, thậm chí ngay cả hiện tượng "chân khí lưu chuyển dưới da" thường thấy trong tiểu thuyết võ hiệp cũng không có.
Cảm giác sưng tấy càng lúc càng rõ rệt, trán Mạc Tiểu Nghiêu bắt đầu rịn mồ hôi, trong lòng vô cùng bồn chồn căng thẳng. Cô đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại hét lên vài tiếng, muốn thông qua đó để giải tỏa nguồn năng lượng dồi dào đang trào dâng trong người.
Thế nhưng chỉ gào thét thôi vẫn chưa đủ, cho dù có đấm đá lung tung vào các thiết bị trong phòng cũng chẳng có tác dụng gì. Mạc Tiểu Nghiêu càng lúc càng nóng nảy, trong lòng cô như thể đang giam cầm một con mãnh thú, nó không ngừng đâm vào lồng giam, muốn phá tan xiềng xích để lao vào bầu trời tự do.
Nếu lúc này Mạc Tiểu Nghiêu soi gương, cô sẽ thấy hai mắt mình gần như đỏ ngầu, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, dường như bản thân cô không hề hay biết gì cả, chỉ tiếp tục chạy nhảy đập phá tất cả những thứ có thể nhìn thấy trong phòng.
Bỗng nhiên, Mạc Tiểu Nghiêu dừng mọi động tác, cơ thể cô như một bức tượng đứng yên tại chỗ, mắt không chớp. Song nếu quan sát kỹ sẽ thấy hàng mi cô đang run lên, cơ thể cũng hơi run rẩy, giống như ngọn nến trước gió có thể tắt ngấm và ngã đổ cứ lúc nào.
Rồi cô thật sự ngã xuống đất, thẳng đơ.
Mạc Tiểu Nghiêu không thấy đau đớn khi đầu đập xuống thảm, cơ thể cô đang co giật dữ dội, mọi giác quan trở nên vô cùng nhạy cảm, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được dòng máu nóng đang chảy trong mạch máu.
Cơn nóng rực đó lan đến đâu, chỗ đó trên cơ thể cô như bị dao cứa, từng nhát một, cơn đau dày đặc khiến cô chỉ muốn chết quách đi cho rồi.
Sống không bằng chết là như thế này ư?
Nhưng chẳng mấy chốc, sau cơn đau như bị xé toạc, những nơi mà luồng nhiệt đi qua lại trở nên mát mẻ, cơ thể cô cũng dần bớt co giật. Tuy chỉ là một chút xíu, nhưng giữa cơn đau tột cùng, đó đã là một sự nghỉ ngơi và xoa dịu quý giá.
Sự dịu nhẹ ấy cho Mạc Tiểu Nghiêu cơ hội được hít thở, để lá phổi đang khô héo vì thiếu oxy được hít lấy chút không khí trong lành, giúp cô có thể tiếp tục níu kéo sự sống mong manh, tiếp tục giãy giụa trên lằn ranh sinh tử.
Làn da trên người Mạc Tiểu Nghiêu ánh lên màu sắc đáng sợ, những đường gân như mạng nhện lan ra khắp cơ thể, da dẻ nứt toác rồi lành lại, cứ lặp đi lặp lại như thế cho đến khi toàn thân cô như được thay một lớp da mới, lúc này mới từ từ dừng lại.
Cơn đau đã giảm đi rất nhiều so với ban đầu, thậm chí Mạc Tiểu Nghiêu còn có thể đưa tay lên lau đi máu đang chảy ra từ mũi và miệng. Lồng ngực cô phập phồng dữ dội, vẫn th* d*c từng hơi nhưng ý thức đã dần trở lại, nỗi sợ hãi và không cam lòng khi cận kề cái chết cũng từ từ tan biến.
Ngay khi cô định ngồi dậy thì trong đầu bỗng vang lên giọng nói máy móc của hệ thống, Mạc Tiểu Nghiêu ngẩn người, đầu óc vẫn còn choáng váng sau cơn đau nên chỉ có thể mơ màng nghe hệ thống chúc mừng mình.
"Du khách Mạc Tiểu Nghiêu tái cấu trúc gen thành công, chuỗi ADN mới đã được cập nhật vào hồ sơ. Chúc mừng du khách nhận được thẻ VIP, mọi chi tiêu trên thuyền đều được giảm giá 20%."
Mạc Tiểu Nghiêu: "..." Tái cấu trúc gen, chuỗi ADN gì đó nghe có vẻ ghê gớm thật đấy nhưng mà thẻ VIP là cái quái gì?
Cô thầm mắng hệ thống không đáng tin cậy, một suy nghĩ thoáng qua, đầu óc vốn đang mơ hồ bỗng nhiên hiện lên rất nhiều thứ, một số là những kiến thức cô biết nhưng chưa hiểu rõ lắm, cũng có những kỹ năng chiến đấu rất thực dụng.
Theo bản năng, Mạc Tiểu Nghiêu đứng dậy mô phỏng lại động tác trong đầu. Dòng điện bao phủ lấy cánh tay, tay chân cô như tự động di chuyển, uyển chuyển nhịp nhàng không hề gượng gạo, hoàn toàn tái hiện lại bài quyền pháp trong đầu một cách hoàn hảo không lệch một ly, thu phóng tự nhiên.
Nó không giống như là thứ người khác cưỡng ép nhồi nhét vào đầu cô mà như thể là do chính cô tự lĩnh ngộ được, trải qua thời gian dài khổ luyện mới có thể đạt đến trình độ như vậy.
Nếu đây là lợi ích mà tái cấu trúc gen mang lại thì Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy cơn đau lúc trước cũng không phải là không thể chịu đựng được.
Sắp xếp lại tâm trạng, Mạc Tiểu Nghiêu đi vào nhà vệ sinh, cởi bỏ bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi và máu, tắm rửa thoải mái một trận.
Lúc cô bước ra, những vật dụng bị hư hỏng trong phòng đã được khôi phục nguyên trạng, như thể trận chiến lúc trước chưa từng xảy ra. Mạc Tiểu Nghiêu vừa lau tóc vừa nhìn tờ giấy A4 trắng tinh đang nằm chình ình trên bàn trà.
Bàn tay đang lau tóc của cô khẽ run lên, không cần lại gần, với thị lực hiện tại cô hoàn toàn có thể nhìn rõ chữ viết trên đó.
[Danh sách thiệt hại trong phòng
...
Tổng cộng: 743 đồng vàng
Ghi chú: Đã giảm giá 20%.]
Mạc Tiểu Nghiêu run rẩy lấy thẻ phòng ra, nhìn số dư tài khoản giảm đi chóng mặt, tim cô như muốn vỡ vụn.
[Họ tên: Mạc Tiểu Nghiêu
Phòng: Tầng 8 phòng 8019, phòng hướng biển
Đồng vàng: 87
Số lần vượt ải: 5 (Có thể nâng hạng phòng)
Toàn thể thuyền viên chúc bạn có một chuyến du ngoạn vui vẻ trên du thuyền tận thế...]
Trời ơi, rốt cuộc mình đã gây ra tội nghiệt gì thế này?
Mạc Tiểu Nghiêu hít sâu vài hơi, không ngừng lẩm bẩm châm ngôn "tiền bạc là phù du, mất rồi thì kiếm lại". Phải mất một lúc lâu cô mới bình tĩnh lại được, niềm vui sướng vì tái cấu trúc gen thành công đã bị nỗi đau mất tiền xua tan đi phần lớn.
Mãi đến lúc này Mạc Tiểu Nghiêu mới thực sự bình tĩnh lại sau một loạt biến cố xảy ra từ sáng đến giờ. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Khương Yển và Nhạc Âm, cô định gọi điện thoại dặn dò hai người họ cẩn thận khi ăn thịt khô, nhưng khi sắp chạm vào điện thoại cô chợt dừng lại.
Nếu họ cũng ăn thịt khô như cô thì bây giờ chắc là đang ở trong phòng, vượt qua cửa ải cuối cùng. Nhỡ đâu cô gọi điện thoại làm phiền, ảnh hưởng đến họ thì sao?
Mạc Tiểu Nghiêu do dự rụt tay về, lại nghĩ biết đâu tối qua họ đã ăn rồi? Hoặc là vẫn chưa ăn? Cô cảm thấy bất an, quyết định thay quần áo rồi đi ra ngoài xem sao.
Dù sao góc nhìn ở hành lang này cũng rất tốt, có thể quan sát hai bên, nếu họ ra khỏi phòng hoặc quay về thì cô sẽ không bỏ lỡ.
Kết quả người đầu tiên cô gặp lại là hai anh em Đậu Nhuệ và Đậu Vọng.
"Em gái, cô độ kiếp xong rồi à?" Đã có tình nghĩa kề vai chiến đấu, Đậu Vọng cảm thấy mình và Mạc Tiểu Nghiêu đã trở nên thân thiết hơn, lúc chào hỏi còn nhiệt tình hơn cả người anh trai lễ phép của mình: "Lúc trước đáng lẽ bọn tôi nên hỏi số phòng của cô, đỡ phải gọi điện thoại mà không biết số nào."
"Độ kiếp gì cơ?" Mạc Tiểu Nghiêu dựa người vào tường, gật đầu chào Đậu Nhuệ, sau đó mới tò mò hỏi Đậu Vọng: "Mà sao anh biết số phòng của tôi?"
Đậu Vọng cười hì hì: "Khương Yển với Nhạc Âm, bọn tôi vừa gặp nhau ở nhà ăn. Họ nói cô đang bế quan độ kiếp, không biết lúc nào mới ra. Nghĩ cũng rảnh rỗi nên bọn tôi đến thử vận may, ai ngờ lại gặp cô thật. Sao, cô sắp phi thăng rồi à?"
Mạc Tiểu Nghiêu dở khóc dở cười: "Độ kiếp phi thăng gì chứ? Tôi làm gì biết cái đó."
Đậu Vọng giơ tay tỏ vẻ vô tội: "Khương Yển nói mà."
"Là hệ thống nói trước, tôi chỉ nói theo thôi." Chưa để Mạc Tiểu Nghiêu kịp lên tiếng, giọng Khương Yển đã vang lên từ phía cuối hành lang, thanh minh cho bản thân: "Lúc nãy tôi với Nhạc Âm đến tìm cô, vừa gõ cửa thì hệ thống thông báo cô đang trong giai đoạn hấp thu và thích ứng sau khi bế quan độ kiếp, tạm thời không thể liên lạc, bảo bọn tôi đừng làm phiền."
Mạc Tiểu Nghiêu nửa tin nửa ngờ: "Hệ thống thật sự nói vậy?"
Khương Yển nghiêm túc gật đầu. Mạc Tiểu Nghiêu không tin, nhìn chằm chằm vào anh, muốn tìm ra một tia manh mối trên gương mặt đó. Cuối cùng Nhạc Âm không nhịn được cười phá lên, Mạc Tiểu Nghiêu mới bỏ được suy nghĩ hệ thống bị lỗi.
"Thật ra hệ thống nói cô đang trong giai đoạn thích ứng với những lợi ích mà tái cấu trúc gen mang lại, quá trình này sẽ kéo dài khoảng một tiếng, đề nghị chúng tôi không nên làm phiền nên chúng tôi mới yên tâm đi ăn sáng." Dưới ánh mắt trách móc của Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển nói thật, sau đó anh nhìn hai anh em nhà họ Đậu rồi lại nhìn sang Mạc Tiểu Nghiêu, hỏi: "Bây giờ có thể nói chuyện đó được chưa? Tái cấu trúc gen là sao?"
"Được chứ." Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, xoay người mở cửa phòng, mời mọi người vào: "Nhưng trước khi nói, mọi người phải trả cho tôi 50 đồng vàng mua tin tức. Không phải tôi keo kiệt đâu, lát nữa tôi sẽ tặng kèm cho mọi người một lời khuyên cực kỳ quan trọng, để tránh sau này phải hối hận."
Khương Yển nhướn mày: "Cực kỳ quan trọng?"
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, ánh mắt kiên định: "Cực kỳ quan trọng!"
Trên chiếc du thuyền này, cái gì cũng quy ra tiền, đương nhiên là tiền quan trọng nhất rồi!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.