🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Biên Đài không ngăn cản những người khác, dù sao mấy tầng trên cũng có người canh giữ. Nếu gã chặn hết lại, chẳng phải mấy người kia sẽ chờ đợi trong nhàm chán à. Hơn nữa, thứ gã muốn cũng chỉ là hai con mồi non nớt trước mắt thôi, bất kể là thiếu niên hay thiếu nữ, gã đều yêu thích từ tận đáy lòng.

Giá như nhỏ tuổi hơn một chút thì tốt rồi.

Biên Đài l**m môi, nở nụ cười khiến tất cả con mồi non nớt đều cảm thấy nguy hiểm, bước chân biến hóa, một lần nữa ẩn giấu thân hình.

Màn chơi tháp Trung Tâm này đã bị chủ nhân sửa đổi một chút, bỏ đi một số bẫy rập, thay đổi thành kiểu tấn công leo tháp của game nhập vai, biến người của họ thành Boss canh giữ từng tầng, nhưng không ép buộc người chơi phải đánh bại để lên lầu.

Biên Đài không hiểu lý do chủ nhân làm vậy nhưng rất hài lòng vì có thêm thời gian chơi đùa, không cần lo lắng bị quấy rầy, không cần lo lắng bị hạn chế. Chỉ cần gã muốn, sau khi bắt được hai con mồi đáng yêu này, gã sẽ có đủ thời gian để chơi đùa với chúng.

Chậm rãi chơi đùa như mèo vờn chuột, tận hưởng từng phút giây thú vị. Về phần khả năng không bắt được hai món đồ chơi nhỏ này, Biên Đài chưa từng nghĩ tới.

Gã luôn cho rằng lần trước để chúng chạy thoát là vì địa hình quá rộng lớn, sao gã có thể đề phòng hết được? Lần này thì khác, không gian hoạt động của hai món đồ chơi bị giới hạn trong tầng này, lối lên xuống của cầu thang xoắn ốc đều đã bị phong tỏa. Trừ khi gã chết, nếu không bọn chúng đừng hòng rời đi.

Còn về bức tường sương mù, chắc hẳn chúng cũng đã biết quy định cấm bay của Vương Thành rồi, dựa vào trang bị bay lượn chẳng khác nào tự tìm đường chết. Ừm, đợi lát nữa vẫn nên nhắc nhở chúng một câu, lỡ đâu không biết mà lao ra ngoài thì gã cũng thiệt hại lớn.

Món đồ chơi mới mẻ đáng yêu thì nhiều nhưng thứ khiến gã nhớ mãi không quên như hai người này lại rất ít.

Trong lúc suy nghĩ, động tác của Biên Đài không hề dừng lại, gã vẫn di chuyển xung quanh hai người để tìm kiếm sơ hở. Chậc chậc, đã lâu không gặp, hai món đồ chơi nhỏ này trưởng thành hơn không ít. Song như vậy lại càng k*ch th*ch d*c v*ng của gã.

Chỉ cần nghĩ thôi đã không thể khống chế nổi nữa!

Biên Đài liên tục l**m môi, lưỡi cứ thè ra như rắn độc nhìn thấy mục tiêu, vừa tà ác vừa nguy hiểm.

Tất nhiên Tang Tử Thạch và Điền Điềm không biết gã đang nghĩ gì. Nhưng liên tưởng đến những gì đã trải qua và những lời gã nói, nghĩ bằng đầu gối cũng đoán được tám, chín phần.

Họ đoán nhiệm vụ chính của mình khác với những người khác, có thể là do đám b**n th** trên con thuyền kia đang giở trò. Nhưng vậy thì đã sao? Sợ hãi là không thể, chỉ có vui sướng khi trả thù thôi.

Kể từ sau trận đoàn chiến đó, Điền Điềm và Tang Tử Thạch đã âm thầm luyện tập. Dường như nhiệt huyết của các thiếu niên thiếu nữ trong anime trỗi dậy, hai người lấy Biên Đài làm đối tượng giả định để nghiên cứu đủ loại chiến thuật, vốn tưởng rằng phải đến trận đoàn chiến sau này mới có thể sử dụng, không ngờ cơ hội lại đến sớm như vậy.

Không cần ngôn ngữ không cần trao đổi, thậm chí không cần ánh mắt, hai người phối hợp ăn ý, chỉ trong nháy mắt đã đưa ra phán đoán phá giải tình huống trước mắt khi không nhìn thấy kẻ địch.

Điền Điềm cắm chiếc khiên lớn xuống đất trước mặt, hiệu ứng địa chấn khiến mặt đất nứt ra. Tang Tử Thạch nhanh chóng lùi lại ẩn mình sau chiếc khiên lớn, ngón tay liên tục thi triển kỹ năng mình đã nắm giữ trong trò chơi

Biên Đài vốn định nhân lúc họ sơ hở để đánh lén, không ngờ đối phương lại như có khả năng nhìn thấu mọi thứ, nhìn thấu ý đồ của gã, không cẩn thận bị hiệu ứng địa chấn ảnh hưởng khiến gã phải hiện hình.

Không sao, Biên Đài thầm nghĩ, chẳng phải lần trước gã không cần ẩn thân vẫn chơi đùa chúng đến xoay vòng vòng à? Lần này cũng vậy thôi, chẳng qua chỉ mất đi một chút kh*** c*m đánh lén, không sao, không sao cả.

...

Không đúng!

Tại sao chúng lại nhanh như vậy?

Rõ ràng chỉ mới một thời gian ngắn!! Tại sao? Tại sao chúng có thể tiến bộ đến mức này chứ?

Trái tim Biên Đài dần trở nên nặng nề, gã không còn tâm trạng trêu đùa nữa, bắt đầu nghiêm túc đối phó với hai thiếu niên trước mắt. Thế nhưng vô dụng, gã nghiêm túc cũng chẳng khác gì lúc nãy, vẫn không thể chạm vào người họ.

Thậm chí còn không chạm tới được góc áo.

Biên Đài ngày càng nóng nảy, gã liên tục thay đổi vị trí thử đủ mọi cách, thậm chí sử dụng cả kỹ năng "d*m d*c" của mình nhưng tất cả đều vô ích.

Kể từ sau khi bước ra khỏi màn chơi người mới, nhóm họ đã sở hữu kỹ năng thiên phú cấp cao nhất. Ngoại trừ đồng đội của mình, Biên Đài chưa từng gặp phải bất kỳ khó khăn nào trong các trận đoàn chiến. Điều này khiến gã coi trời bằng vung, chưa bao giờ để người của các thuyền khác vào mắt.

Đặc biệt là sau khi liên tục vượt qua các màn chơi, Biên Đài càng cảm thấy sở hữu kỹ năng này là gã có thể gác chân ngủ ngon. Gã ở Trái đất chỉ là một tên hèn nhát lén lút nhìn trộm những cô cậu bé, chưa từng tôi luyện bản thân, cả ngày chỉ biết mơ mộng hão huyền.

Hiện giờ giấc mộng thành sự thật, ông trời thật sự cho gã vốn liếng muốn làm gì thì làm, Biên Đài càng trầm mê hưởng lạc. Nói đơn giản là gã chẳng có gì khác biệt so với lúc đoàn chiến, nhiều nhất là thể chất được nâng cao một chút, về phần kỹ xảo, thậm chí vì bỏ bê mà còn kém hơn trước một bậc.

Thật ra Điền Điềm và Tang Tử Thạch hơi kinh ngạc, họ vốn dốc hết cảnh giác để quần nhau với Biên Đài, nhưng không ngờ đối phương lại yếu đi. Tuy không đến mức không chịu nổi một đòn nhưng cũng không mạnh như trong tưởng tượng.

Họ không có suy nghĩ giống anh em Toguro, hy vọng Urameshi Yusuke mạnh lên thậm chí còn cho đối phương cơ hội, k*ch th*ch đối phương để đối phương có thể đánh bại mình. Họ đương nhiên là phải "thừa dịp gã bệnh mà lấy mạng gã", chẳng những không lơ là chủ quan mà còn tăng tốc độ chiến đấu.

Tang Tử Thạch đã dốc toàn lực, cả người được bao bọc trong lớp ánh sáng vàng, vũ khí trên tay liên tục biến hóa, toàn là vũ khí của nhân vật trong game. Đây là kỹ năng mới mà cậu ta lĩnh ngộ được, sử dụng trong tình huống này quả thực vô cùng hợp lý, chẳng hề lãng phí chút nào.

Điền Điềm cũng thay đổi hình thái của chiếc khiên lớn, tách nó ra thành hơn mười chiếc khiên nhỏ xoay tròn, giống như người tu tiên điều khiển phi kiếm, coi chúng như những lưỡi cưa xoay tròn thay phiên nhau tấn công Biên Đài từ mọi góc độ hiểm hóc.

Biên Đài đã không thể trốn tránh, từ sau màn chơi người mới, đây là lần đầu tiên gã cảm nhận được sự tuyệt vọng. Khả năng ẩn nấp và di chuyển linh hoạt của gã gần như vô dụng trước phạm vi công kích AOE rộng lớn của đối phương.

Gã muốn trốn nhưng hầu hết mọi vị trí đều nằm trong phạm vi tấn công của Tang Tử Thạch. Gã muốn núp nhưng tầng lầu này trống huơ trống hoác, ngoài cầu thang xoắn ốc ra thì chẳng còn gì khác. Gã muốn chạy nhưng lại tuyệt vọng phát hiện cầu thang đã bị phong tỏa cả trên lẫn dưới, bên ngoài bức tường sương mù là phạm vi cấm bay của Vương Thành. Gã cũng không tự tin mình có thể leo xuống từ bức tường tháp Trung Tâm bóng loáng như gương này.

Một khi đã mất sĩ khí, muốn liều mạng rất khó, có cố gắng xông lên nhưng động tác đã loạn nhịp, bước chân lảo đảo, chỉ uổng phí sức lực kéo dài thời gian mà thôi.

Điền Điềm nắm bắt cơ hội thu hồi rất nhiều chiếc khiên nhỏ, hai tay khép lại hợp chúng thành chiếc khiên lớn, lao thẳng đến Biên Đài mặt mày dữ tợn cả người nhuốm máu đang loạng choạng kia.

"Rầm!"

"Rắc rắc!"

Khiên lớn đập thẳng vào mặt Biên Đài, tiếng xương mũi gãy vang lên giòn giã. Điền Điềm không dừng lại mà thu hồi chiếc khiên rồi đánh ngang, hất văng gã về phía Tang Tử Thạch.

Trên tay Tang Tử Thạch đã đổi sang vũ khí cận chiến, tay trái cầm khiên, tay phải cầm kiếm, huy hiệu trên đó trông rất quen thuộc, chắc là vũ khí chuyên dụng của nhân vật chính trong game nào đó.

Nhìn chằm chằm Biên Đài đang loạng choạng lao tới, Tang Tử Thạch giả vờ chém một kiếm. Khi đối phương đưa tay đỡ thì cậu ta lập tức thu kiếm về, đổi thành chiếc khiên đập thẳng vào mặt gã, rồi nhấc chân đá văng gã về phía Điền Điềm.

Ai đã từng chơi game Double Dragon 3 đều biết, ở màn cuối có một Boss xác ướp. Trong điều kiện hai người chơi, có một cách vượt ải đơn giản là đứng ở hai bên, liên tục dùng chiêu đá xoay tròn để g**t ch*t xác ướp.

Tất nhiên cách chơi này đòi hỏi sự phối hợp rất ăn ý, chỉ cần một người không tung chiêu trúng, xác ướp ngã xuống là kế hoạch sẽ thất bại. Thế nhưng chuyện này sẽ không xảy ra với Điền Điềm và Tang Tử Thạch, chưa nói đến chuyện đã bí mật luyện tập bao nhiêu lần ở sân tập, chỉ riêng việc họ tự mình thi triển kỹ năng chứ không phải dựa vào nút bấm như trong game là đã chắc chắn hơn rất nhiều rồi.

Cuối cùng, dưới màn phối hợp "đánh cầu lông" của họ, Biên Đài đã mất hết tự tin gục xuống. Gã nằm ngửa trên mặt đất thở hổn hển, ánh mắt tan rã tối mịt như đã chấp nhận số phận sắp chết của mình.

Nhưng Điền Điềm và Tang Tử Thạch sẽ để gã chết dễ dàng như vậy ư? Tất nhiên câu trả lời là không. Thật ra những lúc nghỉ ngơi sau khi luyện tập, hai người vẫn luôn dùng chủ đề "xử lý Biên Đài như thế nào sau khi đánh bại" để tha hồ tưởng tượng.

Họ đã nghĩ ra khoảng bốn mươi cách, không cách nào để cho gã được chết thoải mái. Cuối cùng, sau khi Tang Tử Thạch tình cờ nhặt được một thẻ phong ấn trang bị, họ mới chính thức quyết định phương pháp cuối cùng.

Chỉ không ngờ lại dùng đến nó nhanh như vậy.

[Thẻ phong ấn x1 (Quý hiếm)

Giới thiệu: Phong ấn vật thể hoặc sinh vật vào nơi bạn muốn, biến chúng thành vật phẩm sưu tập độc quyền.

Cách dùng: Sử dụng thẻ này lên sinh vật đã không còn sức chống cự, đồng thời đặt vật chứa dùng để phong ấn xuống dưới sinh vật hoặc vật thể đó.

Chức năng: Phong ấn vĩnh viễn.

Ghi chú: Vật sưu tập cá nhân có một không hai!]

Điền Điềm đặt chiếc khiên lớn lên người Biên Đài, mỉm cười nhìn Tang Tử Thạch thản nhiên lấy chiếc máy chơi game ra nhét vào sau gáy Biên Đài. Sau đó cô ấy nhấc chiếc khiên lên, mũi khiên nhọn hướng xuống nhắm vào chỗ hiểm từng gây họa cho không biết bao nhiêu người của gã, đập mạnh xuống.

"A a a a a a a a a!!!!"

Biên Đài trợn trừng mắt, hai tay ôm lấy bụng dưới, hai chân kẹp chặt, cả người co rúm như con tôm luộc, cơn đau lan ra khắp các dây thần kinh.

Nhưng chưa kịp để gã kịp phản ứng, Tang Tử Thạch đã đá gã ngã lăn ra nằm đè lên máy chơi game, sau đó nhanh chóng kích hoạt lá bài. Một luồng sáng trắng lóe lên, Biên Đài hoàn toàn biến mất trước mặt họ.

"Giải quyết xong." Điền Điềm ghét bỏ nhấc chiếc khiên lên, nhanh chóng thu hồi. Sau khi lấy ra, cô ấy hài lòng nhìn mũi khiên đã sạch bóng, lúc này mới lên tiếng: "A Tang, tôi nhớ cậu từng hứa với tôi rồi, phải cho tôi mượn máy chơi game thường xuyên đấy."

Tang Tử Thạch cúi người nhặt máy chơi game lên, khóe môi nở nụ cười nhẹ nhõm, thuận tay mở một game kinh dị. Sau khi chọn nhân vật mới được thêm vào kia, cậu ta tạo tệp lưu trữ, sẵn sàng bắt đầu một trò chơi thú vị.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.