"Bên ngoài cấm bay, phía dưới không có đường, chẳng phải là đường cùng rồi à!"
Đậu Vọng thấy vậy sốt ruột đi tới đi lui trong phòng, muốn tìm thứ gì đó ném xuống dưới nghe ngóng xem có âm thanh gì không. Nhỡ đâu đây chỉ là ảo giác, mấy tầng lầu thôi mà, họ nhảy xuống chưa chắc đã bị thương.
"Đừng có đi loanh quanh nữa! Bình tĩnh lại đi!" Đậu Nhuệ ngăn cản em trai đang chạy vòng vòng lại, hiểu gã định làm gì nên chỉ lên cầu thang phía trên: "Không phải trên kia có đồ à? Lấy xuống ném thử xem hiệu quả thế nào."
Đậu Vọng bừng tỉnh vỗ trán một cái, vội chạy như bay về phía cầu thang xoắn ốc, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Lát sau gã ôm một đống tay chân cụt lủn trở lại, nói với nhóm Mạc Tiểu Nghiêu: "Cái tháp này chắc chắn quá, ngoài mấy thứ này ra thì chẳng còn gì khác."
Khóe miệng Mạc Tiểu Nghiêu khẽ co rút, thầm bội phục gã ôm đống xác vẫn thản nhiên như ôm ma-nơ-canh, sau đó cô và những người khác tụ tập bên cạnh cầu thang, chờ xem kết quả sau khi Đậu Vọng ném xuống.
Đậu Vọng không định thử từ từ, gã đi đến bên mép cầu thang rồi buông tay, đống tay chân đứt lìa trong lòng đều rơi hết xuống. Không nghe thấy âm thanh chạm đất nhưng lại thấy vài cái miệng to như chậu máu thình lình xuất hiện, răng nanh sắc nhọn như cá piranha, "ực ực" nuốt sạch toàn bộ tay chân vào bụng rồi biến mất vào vực thẳm đen tối.
Mọi người: "..."
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, nhờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-thuyen-tan-the-lesliya/2859699/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.