Đối với việc trên Trái đất xuất hiện những con người đặc biệt, chính phủ phản ứng nhanh chóng một cách bất ngờ. Họ lập ra một bộ phận mới để quản lý những người sở hữu năng lực đặc biệt nhưng tự nguyện cống hiến cho đất nước.
Vì vấn đề mật độ dân số, ngoại trừ nhóm của Mạc Tiểu Nghiêu, cuối cùng nhân viên của bộ phận này được ấn định ở con số khá nhạy cảm - 108 người, bị mọi người gọi đùa là "Đội đặc nhiệm Thiên Cương Địa Sát", còn cách gọi phổ biến trong dân gian là "Một trăm lẻ tám vị anh hùng Lương Sơn Bạc".ông ai nhắc đến sự khác biệt của họ.
Nhóm của Mạc Tiểu Nghiêu cũng tản ra, mỗi người đều bận rộn với công việc của mình, chỉ có dịp nghỉ lễ mới có
Cũng không rõ cách gọi nào hay hơn, dù sao nhiệm vụ của họ là sử dụng kỹ năng thiên phú của mình hỗ trợ nghiên cứu trong các lĩnh vực khác nhau hoặc xử lý một số vấn đề phức tạp.
Ngoài một trăm lẻ tám người này còn có một số người không muốn bị gò bó, phần lớn họ đã đăng ký ở một trung tâm lưu trữ hồ sơ đặc biệt, ngày thường vẫn sống cuộc sống bình thường, chỉ cần không tự mình để lộ thì sẽ khthể tụ họp. May mắn là phương thức liên lạc ở thời đại này rất đa dạng, mọi người có một nhóm trò chuyện chung để nắm bắt tình hình của nhau. Ngày nào họ cũng buôn chuyện rôm rả, tình cảm không những không phai nhạt mà còn ngày càng gắn bó.
Lần tụ họp này cũng được quyết định trong nhóm, thời gian là vào ngày kỷ niệm ngày họ trở về, địa điểm là một hòn đảo nhỏ ít người biết đến chưa được khai thác thành khu du lịch. Đây là nơi mà các thành viên đội đặc nhiệm phát hiện ra trong một lần làm nhiệm vụ. Phong cảnh như tranh vẽ, khí hậu dễ chịu, ánh mắt các nhà đầu tư tập trung vào các hòn đảo lớn xung quanh nên nơi này mới trở thành viên ngọc bị lãng quên.
Tất nhiên, việc hòn đảo này quá nhỏ cũng là một nguyên nhân trong đó. Dân số toàn đảo chưa đến bốn mươi nghìn người, sức chứa du khách có hạn, không thể phát triển thành khu du lịch quy mô lớn.
"Tôi đã bảo nơi này không tệ mà? Nhìn kìa, đẹp quá đi!" Nhạc Âm duỗi lưng dựa vào ghế nằm trên bãi biển, làn da trắng trẻo ngày nào đã ngăm đen đi nhiều vì thường xuyên bôn ba khắp nơi, ít nhất trông không còn vẻ yếu ớt như trước.
"Ừ, rất tuyệt, gió biển dễ chịu, bãi cát mềm mại, rất thích hợp để nghỉ dưỡng."
Lời Mạnh Đan Dương đầy ẩn ý, sau khi trở về Trái đất, anh ta cũng đi theo em gái đăng ký vào đội đặc nhiệm. Hai anh em một người phụ trách điều phối công việc, một người làm ở bộ phận hậu cần kiêm luôn việc cung cấp kẹo bảy sắc cầu vồng cho viện khoa học nghiên cứu xem có thể chiết xuất ra thành phần gì hay không.
Anh ta cứ tưởng em gái và thằng nhóc mặt baby kia sẽ có chút tiến triển sau một năm, không ngờ hai người vẫn như trước, chẳng thấy tình cảm tiến thêm bước nào. Anh ta cũng lén hỏi em gái suy nghĩ thế nào, kết quả nhận được câu trả lời "cứ để thuận theo tự nhiên" khiến anh ta không hài lòng chút nào.
Đương nhiên Mạnh Đan Dương không muốn gả em gái đi sớm như vậy, song nhìn sang cặp đôi bên cạnh suốt ngày vô tư rải "cơm chó" trong lúc lơ đãng, anh ta lại càng lo lắng không yên.
"Anh, Nhạc Âm, hai người có ăn cánh gà không?"
Mạnh Đan Thu đứng bên lò nướng gọi hai người đang tắm nắng, bên cạnh còn có hai anh em Đậu Nhuệ và Đậu Vọng đang phụ giúp.
Khác với Mạnh Đan Thu vào bộ phận hậu cần, Đậu Vọng dựa vào thể lực vượt trội và lòng dũng cảm hơn người đã trở thành thành viên của đội tiền tuyến, luôn chiến đấu ở tuyến đầu chống lại thế lực đen tối.
Trong một lần làm nhiệm vụ, Đậu Vọng bị thương rất nặng, trên lưng để lại một vết sẹo khâu dài khiến Đậu Nhuệ đau lòng vô cùng.
Nhưng chính gã lại không để tâm, ngược lại còn cho rằng đó là dấu ấn đầu tiên trên con đường trở thành anh hùng của mình.
"Không có sẹo thì làm sao được gọi là anh hùng, đây không phải là sẹo bình thường mà là huân chương đấy!" Lúc ấy Đậu Vọng vừa nói vừa giơ vết sẹo ra khoe, suýt chút nữa bị anh trai nghiêm mặt cho một bạt tai.
Khác với Đậu Vọng, ưu điểm của Đậu Nhuệ là trí tuệ, cha mẹ hai anh em nhà này đã phân chia rất rõ ràng hai yếu tố trí tuệ và thể lực khi sinh con, mỗi đứa con một thứ, công bằng tuyệt đối.
Nhờ năng lực của mình, Đậu Nhuệ cũng làm việc ở trung tâm điều phối giống như Mạnh Đan Dương, phụ trách phân loại các nhiệm vụ được báo cáo lên, sau đó phân công cho thành viên phù hợp nhất.
Ngoài ra, anh ta còn phụ trách việc giao tiếp với bên ngoài cùng Khương Yển, tránh để những "người đặc biệt" như họ bị cuốn vào những tranh đấu và rắc rối không đáng có.
Đội đặc nhiệm của họ tồn tại để duy trì hòa bình thực sự, còn những chuyện tranh giành quyền lực bẩn thỉu của các chính trị gia thì cứ để mấy người kia tự giải quyết với nhau, đừng hòng lôi kéo họ làm vũ khí.
Nhạc Âm và Mạnh Đan Dương đi đến nhận cánh gà nướng từ tay Mạnh Đan Thu, không quay lại ghế nằm nữa mà tìm đại một chiếc ghế nhựa gần đó ngồi xuống.
Nhạc Âm vừa ăn vừa hỏi: "Mấy người kia đâu rồi?"
Đậu Vọng uống một ngụm bia, nheo mắt nhìn ra biển rồi chỉ tay về phía mấy bóng người ở đằng xa: "Tiểu Nghiêu với Khương Yển đi bơi rồi, Điền Điềm với Tang Tử Thạch cũng ở đó, còn Vu Băng..."
Gã đứng dậy nhìn quanh, vẫy tay với tảng đá lớn ở phía đông: "Vu Băng! Phương Kỳ Kỳ!"
Hai người đang ngồi trên tảng đá ngắm biển quay đầu lại, Vu Băng vẫn ngồi im còn Phương Kỳ Kỳ thì vẫy tay đáp lại: "Gì thế?"
Đậu Vọng giơ xiên thịt nướng trên tay: "Vào đây ăn đi!"
Phương Kỳ Kỳ lại vẫy tay: "Rồi rồi, vào ngay đây!"
Nói xong cô ấy quay sang nói nhỏ với Vu Băng vài câu, sau đó hai người cùng đứng dậy khỏi tảng đá, không nhảy thẳng xuống mà men theo con đường nhỏ uốn lượn lúc lên để đi về.
Từ sau khi Phương Kỳ Kỳ tách khỏi cơ thể của Vu Băng, hai năng lực số hai và số ba của Vu Băng đều biến mất, hiện giờ cô ta chỉ còn lại năng lực cảm nhận oán khí.
Ban đầu Vu Băng không muốn gia nhập đội đặc nhiệm, cô ta chỉ muốn một mình đi khắp nơi tìm kiếm những oán khí ẩn giấu trong lòng mọi người, giúp họ giải thoát hoặc hóa giải từ tận gốc rễ. Nhưng dưới sự thuyết phục của Phương Kỳ Kỳ và Mạc Tiểu Nghiêu, cuối cùng cô ta cũng đồng ý gia nhập, đồng thời mở một phòng khám nhỏ chuyên giúp đỡ những người cần giúp đỡ.
Mỗi năm phòng khám nhỏ được nghỉ ba tháng, Vu Băng sẽ tranh thủ thời gian này mang theo số tiền tích cóp được thực hiện ước mơ của mình, đi khắp mọi nơi du ngoạn non sông, từ đầu đến cuối vẫn một mình lẻ bóng.
"Tôi có thể giúp người khác nhưng nút thắt trong lòng vẫn cần thời gian để tháo gỡ." Trong một lần tâm sự, Vu Băng đã nói như vậy: "Trước khi cảm thấy ổn, tôi sẽ không mở lòng với bất kỳ ai."
Người khác nghe xong có lẽ sẽ thấy tiếc nuối cho một cô gái xinh đẹp lại lựa chọn cuộc sống độc thân, nhưng bạn bè của Vu Băng lại không cảm thấy có gì không tốt, ai quy định trên đời này nhất định phải có đôi có cặp mới được coi là hạnh phúc.
Lần này Phương Kỳ Kỳ đi cùng chỉ muốn tham gia cho vui, sau khi sống lại cô ấy không còn bất kỳ năng lực đặc biệt nào, chỉ là "người nhà" đi theo Mạc Tiểu Nghiêu và Vu Băng. Dù sao đây cũng là buổi tụ họp riêng tư, dẫn ai đi theo là quyền của họ.
"Wow, thơm quá!" Phương Kỳ Kỳ nhận lấy con cá nướng từ tay Đậu Nhuệ đồng thời nói lời cảm ơn, sau đó vừa nhìn quanh tìm Mạc Tiểu Nghiêu vừa hỏi: "Nhóm Tiểu Nghiêu vẫn còn bơi à?"
"Ừ." Nhạc Âm đã ăn xong xiên cánh gà, lúc này tiếp nhận công việc của Mạnh Đan Thu để cô ấy đi ăn: "Gọi họ vào đi, còn Điền Điềm với Tang Tử Thạch nữa, ngâm lâu quá coi chừng da nhăn nheo hết."
"Để tôi gọi cho."
Phương Kỳ Kỳ vừa ăn vừa đi về phía bãi biển, đi được một đoạn thì thấy bốn người cười nói đi về phía này. Cô ấy đành dừng chân, tập trung giải quyết con cá trên tay.
Mạc Tiểu Nghiêu bơi rất giỏi, Khương Yển dù chỉ ở mức trung bình cũng đủ sức vùng vẫy trong biển. Điền Điềm vẫn luôn nằm trên chiếc khiên to phơi nắng, còn Tang Tử Thạch thì cau mặt đi sau cùng.
Phiền chết đi được!
Cậu trai nghiện game khó chịu đi theo sau Điền Điềm, nghe cô ấy và Mạc Tiểu Nghiêu bàn luận về loại kem chống nắng mới ra. Bình thường làm siêu anh hùng đã đủ mệt rồi, hiếm khi được nghỉ ngơi mà không cho cậu ta ở nhà chơi game đã đời, lại còn lôi ra biển làm gì không biết. Đã lỡ ra rồi cũng đành, sao cứ bắt cậu ta phải xuống nước, nước biển mặn chát có gì hay ho đâu, đúng là lãng phí thời gian!
Khác với những người còn lại trong đội đặc nhiệm, Tang Tử Thạch và Điền Điềm còn phải tiếp tục đi học. Với điều kiện không ảnh hưởng đến việc học, phần lớn thời gian họ đều hoạt động độc lập.
Giống như thiếu niên có thể bắn tơ nhện trong Marvel ấy.
Hai người Tang Tử Thạch và Điền Điềm cũng chuẩn bị riêng một bộ trang bị dùng để mặc vào lúc ra ngoài làm nhiệm vụ. Do vấn đề tuổi tác, họ toàn được giao cho mấy việc lặt vặt, có phiền phức nhưng thường không nguy hiểm.
Nhưng đây cũng là điều Tang Tử Thạch muốn phàn nàn, những việc nhỏ nhặt này gần như chiếm hết thời gian rảnh rỗi của cậu ta. Như lần trước đi triển lãm Anime, từ đầu đến cuối còn chưa kịp vào cửa, đợi đến lúc giải quyết xong chuyện thì triển lãm cũng đã kết thúc.
Thế nên chẳng biết lúc trước đầu óc cậu ta bị con gì đá mà lại chọn làm siêu anh hùng nữa!
Chán nản cầm xiên xúc xích nướng Đậu Vọng đưa cho, Tang Tử Thạch cắn một miếng đầy oán giận, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống nhìn thẳng ra biển rộng, trong đầu toàn là tựa game vừa chơi.
Khương Yển gia nhập đội quân nướng thịt, còn Mạc Tiểu Nghiêu thì kéo mấy cô gái sang một bên thảo luận về vấn đề chống nắng. Chuyện tình cảm giữa cô và Khương Yển tiến triển rất thuận lợi, vì anh đã giao toàn bộ công ty trong nhà cho em trai và cũng không có ý định lấy lại, nên cuối cùng Mạc Tiểu Nghiêu không cần lo lắng sẽ phải sống một cuộc sống mình không thích nữa.
Nhà họ Khương cũng rất thoải mái chấp nhận cô, dành cho cô gái vốn không mấy coi trọng quan niệm gia đình này sự thiện chí lớn nhất, hết lòng ủng hộ cô và con trai họ đến với nhau. Nếu không phải công việc của cả hai đều bận rộn nên quyết định dời đám cưới đến năm sau thì có lẽ bây giờ họ đã cầm chắc giấy chứng nhận kết hôn trong tay rồi.
Cứ như vậy cả nhóm vừa ăn vừa cười vừa nói, vừa nghe tiếng sóng biển vỗ bờ, vừa ngửi mùi gió biển mằn mặn, tận hưởng cuộc sống của mình.
...
Cùng lúc đó ở một thế giới khác trong Vương Thành, ba vị Hoàng Hậu và chúa tể Cõi Âm đang ngồi trong một quán game board, chơi một trò chơi truyền thống có tên là "mạt chược".
Đây là quán do Bảo Hoành, Đạt Tam Giang và Thông Tứ Hải cùng nhau mở. Hiện tại họ đã hoàn toàn hòa nhập với thế giới mới này, sau khi hình chiếu của Trái đất được gỡ bỏ, họ có thể tự do thay đổi hình dạng của mình. Chỉ cần muốn, trở thành một con thỏ hay một cây nấm đỏ trắng đều tùy ý họ.
Tuy nhiên phần lớn thời gian họ vẫn cố chấp giữ nguyên hình dạng con người.
"Lại thua rồi, em muốn nghỉ ngơi một lát." Hoàng Hậu Đỏ đẩy những quân bài lộn xộn trước mặt sang một bên, đi về phía phòng nghỉ phía sau quán: "Chủ quán tới chơi giùm cái, tôi đi một lát rồi quay lại."
Tất nhiên Bảo Hoành sẽ không từ chối yêu cầu nhỏ của chúa tể hành tinh, sau khi để Đạt Tam Giang và Thông Tứ Hải ở lại trông quán, lão cười tủm tỉm ngồi vào vị trí Hoàng Hậu Đỏ để lại, suy nghĩ xem hôm nay nên thắng bao nhiêu tiền thông dụng mới hợp lý.
Trong phòng nghỉ, Hoàng Hậu Đỏ dựa người vào chiếc giường quý phi, vương miện trên đầu bị lấy xuống cầm trong tay, bàn tay đeo găng còn lại hờ hững mân mê viên đá quý nạm phía trên, dường như bà ta đang suy nghĩ điều gì đó.
"Em trai yêu quý của chị, hôm nay em đã biết lỗi của mình chưa?"
"Chị yêu dấu của em, chị thấy sao?"
"Đúng là đứa trẻ hư."
"Chẳng phải chị vừa mới giải thoát cho đứa em trai ngoan ngoãn kia à?"
"Chậc chậc, nhóc thúi."
"Nhưng chị luôn yêu thương đứa nhóc thúi này nhất mà nhỉ?"
"Đúng vậy cho nên em phải ngoan ngoãn vào, đừng có gây rối nữa, nếu không chị không xin tha cho em được đâu."
"Chị yên tâm, em sẽ "ngoan" mà, em hứa đó…"
… Cho đến ngày em không cần phải "ngoan" nữa.
Hết truyện.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.