🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc Khương Yển nhận được điện thoại của trợ lý thì vừa xuống máy bay, anh định gọi cho Phương Kỳ Kỳ ngay nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại im lặng cất điện thoại đi.

Anh không quên cơn tức giận khi bị đánh thức của Mạc Tiểu Nghiêu, tuy không biết Phương Kỳ Kỳ có như vậy không nhưng nghĩ đến khả năng hai người đang ở cùng nhau, vẫn nên để sáng mai rồi nói sau.

Rời khỏi sân bay, trợ lý đã chờ sẵn bên ngoài, Khương Yển tặng anh ta một cái nhìn sâu xa rồi mới lên xe. Trợ lý bị nhìn đến mức hơi sởn gai ốc nhưng không dám hỏi nhiều, thấy sếp không có ý định nói chuyện chỉ cho rằng anh mệt mỏi, bèn lái xe thẳng về nhà cũ nhà họ Khương.

Lại thêm một kẻ may mắn nữa, Khương Yển nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau, những kẻ không may mắn đã chết hết rồi, có thể sống sót đều nhờ vận may không tồi.

Cả quãng đường im lặng, về đến nhà Khương Yển nhận được vô số lời hỏi han ân cần và quan tâm từ người thân. Sau khi ứng phó với người mẹ rưng rưng nước mắt và cả người cha cố gắng giấu sự quan tâm, anh nhìn sang cậu em trai vừa mới tan làm.

"… Anh, anh nhìn em làm gì?" Em trai Khương đã có thể tự mình gánh vác công ty cảnh giác hỏi: "Tự anh nói khỏi bệnh không tính đâu, ngày mai phải đi kiểm tra lại mới được. Với lại, tốt nhất anh nên nghỉ ngơi ở nhà một thời gian, trước khi xác nhận thực sự khỏi hẳn thì đừng có mơ đến chuyện quay lại công ty tranh giành vị trí với em!"

Khương Yển đi tới, yêu thương xoa cái đầu được vuốt keo kỹ lưỡng của cậu em trai, thản nhiên lên tiếng trong ánh mắt kinh hãi của đối phương, giọng điệu đầy tiếc nuối: "… Đừng có tham công tiếc việc quá nhé, em sắp hói rồi đây này."

Nói xong Khương Yển bình tĩnh rụt tay về, xoay người chúc cha mẹ ngủ ngon rồi nhanh nhẹn đi lên tầng 2, trở về căn phòng vẫn luôn được giữ lại cho anh.

Chờ đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cậu em trai bị ông anh yêu quý xoa đầu mới lấy lại tinh thần, tức giận đến mức mặt đỏ phừng phừng.

"Cha! Mẹ! Hai người không quản anh ấy nữa à!!!"

Ông bà Khương mỉm cười không nói gì, trong lòng thầm thấy an ủi. Dường như họ được quay về mấy năm trước, nhìn thấy cảnh con cả bắt nạt con út, con út phải mất một lúc mới phản ứng lại được.

Em trai Khương ấm ức chạy lên lầu, hoàn toàn không để ý hành động này có gì không phù hợp với thân phận và tuổi tác hiện tại của mình. Chỉ đến khi trở về phòng ngủ đóng cửa lại, cậu ấy mới nở nụ cười chân thành.

Cha mẹ và anh trai đều bình an, thật tốt quá. Còn nhớ lúc ở trên du thuyền, cậu ấy cứ nơm nớp lo sợ người nhà sẽ gặp phải chuyện xui xẻo. Giờ thì tốt rồi, mọi người đều bình an, trở về Trái đất quả là một quyết định sáng suốt.

Một đêm yên bình trôi qua, sáng sớm hôm sau Khương Yển lập tức liên lạc với Phương Kỳ Kỳ, sau vài câu chào hỏi xã giao cuối cùng cũng nói chuyện được với Mạc Tiểu Nghiêu.

"Tiểu Nghiêu, em đang ở đâu? Tôi đến tìm em." Đây là câu đầu tiên Khương Yển nói, câu thứ hai là: "Cho tôi số điện thoại của em đi."

Mạc Tiểu Nghiêu dứt khoát đọc một dãy số: "Anh không cần đến tìm tôi đâu, hai hôm nữa tôi và Kỳ Kỳ sẽ đến thành phố A."

Khương Yển nhíu mày: "Tôi cũng đang ở thành phố A, em đến tìm tôi à?"

Mạc Tiểu Nghiêu cạn lời: "Anh nghĩ nhiều rồi, gỡ Hot search của anh xuống rồi xem tin tức khác đi, mới có hai ngày mà đã có nhiều người xuất hiện như vậy rồi. Những người cùng phe với chúng ta đều hưởng ứng lời kêu gọi đến thành phố A tập hợp. Những kẻ muốn chiếm núi làm vua cũng đã bắt đầu phân chia địa bàn, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ gặp xui xẻo thôi."

Khương Yển im lặng vài giây mới hỏi: "Ý em là em đến thành phố A vì thân phận người cải tạo gen chứ không phải vì tôi?"

Mạc Tiểu Nghiêu xoa tai, cảm giác hình như mình vừa nghe nhầm. Chứ không sao cô lại nghe ra được vẻ oán trách khi con gái giận dỗi từ trong miệng Khương Yển nhỉ?

"Cũng không hẳn… Chỉ nhân tiện mọi người cùng đến thì tụ tập một chút thôi."

Giọng Khương Yển càng ai oán: "Mọi người?"

Mạc Tiểu Nghiêu không hiểu sao lại chột dạ: "… Đúng vậy, chẳng lẽ anh không muốn gặp lại những người đồng đội đã từng sống chết có nhau?"

Khương Yển nghiến răng: "Nếu tôi nói, tôi chỉ muốn gặp mỗi mình em thì sao?"

Mạc Tiểu Nghiêu nghe vậy cũng biết đối phương đã nhìn thấu suy nghĩ của mình, cô không che giấu nữa thẳng thắn nói: "Khương Yển, tôi thấy chúng ta nên suy nghĩ lại. Bây giờ đã trở về Trái đất, có nghĩa là chúng ta đều ngầm đồng ý sẽ tiếp tục sống cuộc sống bình thường dù nghề nghiệp có đôi chút khác biệt. Nói thật, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này."

Khương Yển tức đến bật cười: "Em định ăn sạch sẽ rồi phủi tay chối bỏ trách nhiệm à?"

Mạc Tiểu Nghiêu trợn mắt: "Tôi ăn anh lúc nào chứ!!!"

Giọng Khương Yển bình tĩnh trở lại, chỉ ra sự thật bị người nào đó cố tình lờ đi: "Ở sân huấn luyện đó, em đã cưỡng hôn tôi."

Gương mặt Mạc Tiểu Nghiêu vô thức nóng lên, cô đổi điện thoại từ tay trái sang tay phải, cãi chày cãi cối: "Đó là vì thẻ Cẩm Lý mà! Không dùng thì phí lắm."

Khương Yển: "Đừng lấy lý do đó ra để bao biện, em nói thật đi!"

Mạc Tiểu Nghiêu ngoan ngoãn nói thật: "Tôi không giỏi giao tiếp, không làm nổi chức vợ sếp tổng."

Khương Yển đau đầu: "… Ai nói với em tôi là sếp tổng?"

Mạc Tiểu Nghiêu ngạc nhiên: "Kỹ năng của anh không phải sếp tổng bá đạo à?"

Khương Yển kiên nhẫn giải thích: "… Có kỹ năng sếp tổng thì nhất định phải là sếp tổng hả? Vậy kỹ năng của em là kẻ xui xẻo, chẳng lẽ em cũng xui xẻo?"

Mạc Tiểu Nghiêu đáp tỉnh bơ: "Đúng vậy đó!"

Khương Yển suýt thì sặc nước miếng, cuối cùng anh vẫn không nhịn được, tuy không đến mức nổi trận lôi đình nhưng cũng có thể coi là tức giận.

"Mạc Tiểu Nghiêu!!!"

Lời còn chưa dứt, Khương Yển đã nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Mạc Tiểu Nghiêu từ trong điện thoại, ngón tay cầm điện thoại vô thức siết chặt.

"Haiz… Lúc ở trong màn chơi thì gọi người ta là Tiểu Nghiêu dịu dàng lắm, bây giờ về đến Trái đất rồi bắt đầu gọi cả họ lẫn tên người ta… Giọng còn hung dữ như vậy…"

Khương Yển cảm thấy rất mệt tâm.

Mạc Tiểu Nghiêu bên kia thấy đã ghẹo đủ rồi nên không trêu anh nữa, đổi sang giọng vui vẻ: "Hay là như vậy đi, tôi và Kỳ Kỳ đặt vé máy bay xong sẽ gửi cho anh, anh đến đón chúng tôi, tới lúc đó mình gặp mặt rồi nói chuyện nhé?"

Nghe thấy đề nghị xem như có thể tạm chấp nhận được này, sắc mặt Khương Yển dịu lại. Anh gật đầu, sau đó chợt nhận ra đối phương không nhìn thấy bèn "ừ" một tiếng: "Cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ đích thân đến đón hai người."

Mạc Tiểu Nghiêu nghe ra trọng điểm "đích thân" trong lời nói của Khương Yển, lại muốn chọc anh: "Làm phiền sếp Khương phải hạ giá thân chinh, dân nữ ngại quá… Được rồi không đùa anh nữa, mai gặp nhé."

Nói xong, cô quyết đoán cúp điện thoại trước khi Khương Yển nổi bão, rồi nhanh chóng ấn nút nguồn tắt máy.

Phương Kỳ Kỳ ở bên cạnh há hốc miệng nhìn một loạt hành động của cô, đợi đến khi đối phương làm một mạch trôi chảy xong mới ngơ ngác thốt ra mấy chữ: "Cưng à, cưng đang chơi với lửa đấy!"

Mạc Tiểu Nghiêu liếc mắt: "Câu này là kỹ năng cận chiến duy nhất của anh ấy đó."

Phương Kỳ Kỳ bật cười: "Kỹ năng thiên phú của anh ấy đúng là thú vị... Này, cậu thật sự không định suy nghĩ lại à?"

Mạc Tiểu Nghiêu tung hứng điện thoại, ánh mắt cũng theo đó mà lên xuống: "Tớ đã suy nghĩ kỹ rồi."

Phương Kỳ Kỳ hơi tiếc nuối: "Thật sự muốn từ bỏ, đường ai nấy đi?"

Mạc Tiểu Nghiêu lắc đầu: "Không, tớ định bắt đầu lại với anh ấy."

Phương Kỳ Kỳ nghiêng đầu: "Hả?"

Mạc Tiểu Nghiêu: "Tối qua tớ đã nghĩ kỹ, dù sao tình cảm những ngày qua đâu phải giả, nếu thật sự từ bỏ chính tớ cũng không nỡ. Mà nếu cứ tiếp tục mập mờ thế này, mâu thuẫn có thể sẽ nảy sinh bất cứ lúc nào. Không bằng hai người cùng bắt đầu lại, lấy kết hôn làm mục tiêu, nghiêm túc hẹn hò một lần chứ không phải lấy việc sống sót làm mục tiêu, trở thành cặp bài trùng trong màn chơi."

Nói đến đây, cô quay đầu nhìn Phương Kỳ Kỳ, cười rạng rỡ: "Người ta yêu đương đều là đi dạo phố mua sắm xem phim, cậu đã bao giờ thấy ai vừa chạy parkour vừa nói em yêu anh chưa?"

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Phương Kỳ Kỳ không nhịn được bật cười, song lần này cô ấy vui vẻ vì quyết định của Mạc Tiểu Nghiêu nhiều hơn là cảm thấy thú vị khi nghĩ đến hình ảnh đó.

Trưa hôm sau, Mạc Tiểu Nghiêu và Phương Kỳ Kỳ đáp máy bay đến thành phố A, nhìn thấy Khương Yển nổi bật như hạc giữa bầy gà trong đám đông ở cổng ra sân bay.

"Đi thôi." Khương Yển chủ động nhận hành lý của hai cô gái, đi trước dẫn đường: "Về khách sạn nghỉ ngơi trước hay đến chỗ đăng ký trước?"

"Đã có bao nhiêu người đến rồi?" Mạc Tiểu Nghiêu tò mò: "Tôi cứ tưởng chuyện này ít nhất cũng phải một tháng nữa mới bị phát hiện, không ngờ phản ứng nhanh như vậy, lại còn không phải đăng ký tại chỗ mà tập trung đến thành phố A. Chẳng lẽ chính phủ muốn tập trung tất cả chúng ta lại rồi cùng tiễn lên đường hết?"

Khương Yển cười khẽ, nhếch mép theo thói quen: "Đừng nghĩ nhiều, bên trên không thiển cận như vậy đâu. Em nghĩ những người trở về chỉ có người Trung Quốc chúng ta thôi à? Các quốc gia khác cũng có."

Anh nheo mắt, không nói gì thêm nhưng biết Mạc Tiểu Nghiêu sẽ hiểu ý mình. Chuyện này liên quan đến rất nhiều yếu tố chính trị và an ninh quốc gia, anh không muốn nói nhiều ở bên ngoài.

Tất nhiên Mạc Tiểu Nghiêu hiểu, cũng không hỏi thêm, chỉ khoác tay Phương Kỳ Kỳ đi theo Khương Yển lên xe. Ban đầu cô định ngồi cùng bạn thân ở hàng ghế sau nhưng Phương Kỳ Kỳ lại cười đẩy Mạc Tiểu Nghiêu ra sau, tự mình mở cửa ghế phụ ngồi vào.

Khương Yển điềm tĩnh mở cửa xe cho Mạc Tiểu Nghiêu, đợi cô ngồi yên thì ân cần đóng cửa lại rồi mới vòng qua phía bên kia ngồi vào bên cạnh. Tài xế khởi động máy, chiếc xe bon bon trên đường cao tốc, ngoại trừ tiếng nhạc du dương thì trong xe không còn âm thanh nào khác.

Đừng thấy hôm qua Khương Yển nói chuyện điện thoại cứng rắn như thế, đến khi gặp Mạc Tiểu Nghiêu, anh lại không biết nên mở lời thế nào. Nói ra cũng xấu hổ, từ nhỏ đến lớn số lượng phụ nữ anh tiếp xúc rất hạn chế, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nghĩ đến chuyện hẹn hò.

Ngay khi anh ấp ủ cảm xúc xong định nói gì đó, Mạc Tiểu Nghiêu thình lình nhoài người về phía trước nói với tài xế: "Bác tài, phiền bác dừng xe ở cửa hàng phía trước một lát được không?"

Tài xế quan sát tình hình giao thông thấy khá thông thoáng, hơn nữa cũng không phải khu vực cấm dừng đỗ, lại nhìn ông chủ qua gương chiếu hậu, sau khi được xác nhận thì từ từ tấp xe vào lề.

Sau đó, Mạc Tiểu Nghiêu không xuống xe mà huých Khương Yển: "Ở rạp xiếc còn biết mua kem cho tôi, sao bây giờ lại giả ngốc ngồi im thế? Anh như thế này thì ai thèm hẹn hò chứ?"

Phương Kỳ Kỳ chen vào: "Cho tôi một cốc Coca không đá, tôi không ăn kem."

Ánh mắt Khương Yển lóe lên tia vui vẻ, anh không nói hai lời lập tức xuống xe chạy thẳng đến cửa hàng kem, chẳng lâu sau đã cầm đồ quay lại.

Xe tiếp tục lăn bánh, Mạc Tiểu Nghiêu dựa lưng vào ghế, hài lòng l**m cây kem matcha hơi ngả màu xanh rêu trên tay.

Sau đó như thể tâm linh tương thông, cô quay sang nhìn Khương Yển, bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng đồng thanh lên tiếng.

"Tiểu Nghiêu, chúng ta hẹn hò đi."

"Khương Yển, chúng ta hẹn hò đi."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.