Lúc Khương Yển nhận được điện thoại của trợ lý thì vừa xuống máy bay, anh định gọi cho Phương Kỳ Kỳ ngay nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại im lặng cất điện thoại đi.
Anh không quên cơn tức giận khi bị đánh thức của Mạc Tiểu Nghiêu, tuy không biết Phương Kỳ Kỳ có như vậy không nhưng nghĩ đến khả năng hai người đang ở cùng nhau, vẫn nên để sáng mai rồi nói sau.
Rời khỏi sân bay, trợ lý đã chờ sẵn bên ngoài, Khương Yển tặng anh ta một cái nhìn sâu xa rồi mới lên xe. Trợ lý bị nhìn đến mức hơi sởn gai ốc nhưng không dám hỏi nhiều, thấy sếp không có ý định nói chuyện chỉ cho rằng anh mệt mỏi, bèn lái xe thẳng về nhà cũ nhà họ Khương.
Lại thêm một kẻ may mắn nữa, Khương Yển nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau, những kẻ không may mắn đã chết hết rồi, có thể sống sót đều nhờ vận may không tồi.
Cả quãng đường im lặng, về đến nhà Khương Yển nhận được vô số lời hỏi han ân cần và quan tâm từ người thân. Sau khi ứng phó với người mẹ rưng rưng nước mắt và cả người cha cố gắng giấu sự quan tâm, anh nhìn sang cậu em trai vừa mới tan làm.
"… Anh, anh nhìn em làm gì?" Em trai Khương đã có thể tự mình gánh vác công ty cảnh giác hỏi: "Tự anh nói khỏi bệnh không tính đâu, ngày mai phải đi kiểm tra lại mới được. Với lại, tốt nhất anh nên nghỉ ngơi ở nhà một thời gian, trước khi xác nhận thực sự khỏi hẳn thì đừng có mơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-thuyen-tan-the-lesliya/2859704/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.