“Ôn Ngôn chú về rồi!!” Lương Vọng Hữu phấn khích chạy xuống bậc thang.
Ôn Ngôn một mình ra khỏi xe, mỉm cười bước tới đón Lương Vọng Hữu đang nhảy lên người mình, “Vui đến thế à.”
“Cháu biết rồi!” Lương Vọng Hữu ôm cổ cậu, cười hì hì nói, “Ngày mai cháu sẽ đưa chú đến võ đường Taekwondo, cháu là đứa trẻ giỏi nhất ở đó, Ôn Ngôn, cháu sẽ biểu diễn cho chú xem.”
“Được thôi.” Ôn Ngôn ôm cậu bé bước lên bậc thang, “Vết sẹo trên tay bong ra chưa?”
“Cạy ra được một cái rồi, bác sĩ Hồ nói nếu vết sẹo có thể cạy ra được thì có nghĩa là đã lành.”
Kỷ Lãnh sự dìu Lương Vọng Hữu xuống, sau đó hai người thay dép lê ở huyền quan đi đến phòng ăn, sau khi ăn tối xong, hai người lại đến sân chơi chơi, Lương Vọng Hữu là một đứa trẻ rất tự giác, không bao giờ chìm đắm trong việc chơi đồ điện tử, cũng không ham vui, đến giờ đi ngủ sẽ tự giác thay đồ ngủ, khẽ nói với người giáo viên nuôi dạy trẻ, “Hôm nay không uống sữa nữa.”
“Vâng.” Hai người giáo viên nuôi dạy trẻ mỉm cười đến chào Ôn Ngôn, “Ngài Ôn, chúng tôi đi trước.”
“Vất vả rồi, tạm biệt.” Ôn Ngôn cũng mỉm cười gật đầu.
Lương Vọng Hữu lên giường nằm xuống, đắp chăn để lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, “Ôn Ngôn, ngày mai cháu muốn đưa chú đi làm quen với bạn tốt của cháu.”
Màn đêm buông xuống, ô cửa sổ này được bao phủ bởi một vầng sáng ấm áp mờ ảo.
“Được.” Ôn Ngôn ngồi bên giường xoa đầu cậu bé.
“Cậu ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-uy-nhu-yeu-bao-ho-dich-nhan/2928786/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.