Ôn Ngôn từ từ mở mắt, trong tầm nhìn mờ ảo không có sự tồn tại của Lương Vọng Hữu, hóa ra tiếng khóc ban nãy là nghe nhầm…
Nhưng rất kỳ lạ, phòng bệnh không có một ai.
Ôn Ngôn từ từ ngồi dậy, ngơ ngác cúi đầu. Tuy cậu có thể kiểm soát cơ thể mình, nhưng cậu không cảm nhận được bất kỳ xúc giác nào. Ví dụ như ống tay áo tuột xuống khuỷu tay, và lòng bàn tay chống lên ga trải giường đều tê dại. Lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một bầu trời đêm đen kịt bị che khuất sau rèm cửa sổ bằng vải voan trắng.
Cứ thế im lặng ngồi một lúc, cậu xuống giường, dẫm lên tấm thảm mềm mại đi một vòng trong phòng bệnh, phòng thay đồ, phòng vệ sinh, phòng tắm không có một bóng người… cuối cùng cậu mở cửa phòng ra, thấy một vầng sáng vàng ấm áp, bên cạnh nguồn sáng có một bóng dáng mờ ảo, không còn nghi ngờ gì nữa, là Lương Thế Kinh.
“Tỉnh rồi.” Lương Thế Kinh lên tiếng.
Ôn Ngôn đứng tại chỗ không động đậy cũng không nói gì, Lương Thế Kinh đến đỡ cậu, cậu lách khỏi tay Lương Thế Kinh, mò mẫm ngồi xuống một chiếc ghế sofa khác.
“Tiểu Hữu đâu?”
“Ngủ rồi.” Lương Thế Kinh đợi vài giây mới trả lời.
“Nó vừa khóc?”
“Không có.”
Cuộc đối thoại kết thúc, đôi bên im lặng.
“Anh đừng nhìn tôi.” Ôn Ngôn quay mặt đi.
Thực ra cậu cũng không biết tại sao mình không muốn để Lương Thế Kinh nhìn chằm chằm, tóm lại là không muốn. Nói xong, cậu nghe thấy Lương Thế Kinh ừ một tiếng, cũng mơ hồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/du-uy-nhu-yeu-bao-ho-dich-nhan/2928816/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.