🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chàng cũng không phải là người lựa chọn qua rồi, mới miễn cưỡng chấp nhận. Mà là tất cả mọi thứ đều phải xếp ở phía sau, chàng là duy nhất, là bắt buộc, là sự tồn tại kiên định không lay chuyển.

"Ta tin Du Vãn."

"Nhất định phải tin ta nha."

Ta chỉ là không nghĩ tới, Hàn đại tẩu lại sắp xếp ta và Cố Thừa Ngôn ở chung một phòng.

"..."

Ta cũng không tiện nói, ta và Cố Thừa Ngôn còn chưa viên phòng, ta vẫn là một đứa trẻ. Chàng cũng không phải là cầm thú.

Nhưng Cố Thừa Ngôn nói: "Bây giờ đi nói với tẩu tử, chẳng phải là tự mình vạch áo cho người xem lưng sao. Buổi tối nàng ngủ giường, ta ngủ giường nhỏ."

"Vậy không được, thân thể chàng không tốt, còn không chịu được lạnh, chàng ngủ giường, ta ngủ giường nhỏ..."

Chỉ là giường nhỏ không dễ ngủ chút nào, cứng ngắc, trở mình đều đau, còn lạnh lẽo làm sao cũng không ngủ ấm được.

"Tam gia."

"Ừ?"

"Ta có thể cũng lên giường ngủ không?"

Bên trong giường Cố Thừa Ngôn trầm mặc rất lâu, mới thấp giọng nói: "Nàng qua đây đi."

Ta lập tức ôm gối, kéo chăn qua. Cố Thừa Ngôn hành động bất tiện, dĩ nhiên không thể để chàng ngủ bên trong, ta tự mình thu dọn giường chiếu xong, chui vào ổ chăn, vui vẻ nói với chàng: "Tam gia, chàng cũng ngủ sớm một chút."

Sau này rất nhiều năm, nghĩ lại bản thân mình lúc này vô tư vô lo, đều không nhịn được bật cười.

Ta vốn dĩ tâm rộng rãi, gần đây đi theo bên cạnh Cố Thừa Ngôn, lại được chăm sóc rất tốt, được chàng cưng chiều càng thêm vô tư, ăn no mặc ấm, vui vẻ lại hạnh phúc.

Dĩ nhiên rất nhanh đi vào giấc ngủ, hơn nữa ngủ rất ngon giấc. 

Chỉ là nửa đêm lúc, cảm giác bên cạnh ấm áp, ngủ ngủ, liền bò đến ổ chăn của Cố Thừa Ngôn. 

Chàng đẩy ta trở về ổ chăn của mình. Ta mơ mơ màng màng hỏi: "Tam gia, trời sáng rồi sao?"

"Còn chưa, nàng ngủ tiếp đi."

"Ồ."

Tuổi còn nhỏ như ta, sao hiểu được việc Cố Thừa Ngôn ngủ không được chứ. 

Đợi ta tỉnh lại, bên cạnh đã không có ai, ta cũng không để trong lòng, bảo Tứ Nguyệt lấy nước cho ta rửa mặt. 

Tứ Nguyệt nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân, người tối qua ngủ chung giường với Tam gia sao?"

"Ừ."

Tứ Nguyệt cười rất lạ, ta cũng không biết nàng ấy cười gì. 

Hàn đại tẩu nói dẫn ta đi dạo phố, ta liền đem sự kỳ quái của Tứ Nguyệt ném ra sau đầu.

Chúng ta đi dạo phố, Cố Thừa Ngôn không đi, nhưng Thanh Việt đi theo ra ngoài, theo ý của Cố Thừa Ngôn, không thể để Hàn tẩu tử tiêu tiền cho ta, ta cũng không thể tặng nàng ấy đồ vật quá quý giá. 

Dưới một trăm lượng chính là giới hạn cuối cùng. 

Thích gì, có thể mua, nhưng phải tiêu tiền của mình. 

Ta biết, Hàn huyện lệnh là làm quan, phàm là ta và Hàn đại tẩu mua đồ cho đối phương nhiều, chưa biết chừng sẽ bị người khác cho là hối lộ, nhận hối lộ. 

Thật là không dễ dàng. Hàn đại tẩu hiển nhiên cũng biết điểm này. Lúc chọn đồ, không khỏi thở dài.

"Tẩu tử, như vậy cũng rất tốt, chúng ta đường đường chính chính làm người, chức quan của Hàn đại ca có thể càng làm càng lớn, càng đi càng cao."

"Mượn lời chúc tốt lành của Du Vãn."

Với ta mà nói, ra cửa chẳng cần mua sắm.

Chỉ cần được bước chân ra ngoài,chỗ này nhìn ngắm, chỗ kia dạo xem, đã là một niềm hạnh phúc lớn lao rồi.

Mỗi vùng đất đều mang trong mình những phong tục tập quán riêng biệt, lối ăn nói khác biệt, cả cách phục sức cũng không giống nhau.

Những điều ấy, ta đều lạ lẫm, Hàn tẩu tẩu bèn khẽ nhắc ta, cần lưu tâm điều chi, người ở huyện thành, có những điều gì cần tránh né? 

Tuy chúng ta chỉ là khách qua đường, cũng nên tôn trọng tín ngưỡng của người khác.

Ta nghĩ bụng, sau này nếu có đi đến những nơi xa lạ, ắt sẽ tìm người địa phương hỏi han đôi điều.

Ta vốn không muốn tò mò chuyện riêng tư của người khác, chỉ là muốn biết thêm một chút, hiểu thêm một chút, ngày qua ngày, năm lại năm...

Những điều tai nghe mắt thấy sẽ làm phong phú thêm vốn sống của ta, để đến khi không thể ngao du được nữa, thì những hồi ức này cũng là quá đủ.

Đêm khuya thanh vắng, trong cơn mơ màng, ta chợt nghe thấy tiếng rên rỉ nghẹn ngào, đau đớn từ bên gối truyền đến.

Ta chớp mắt, ngồi bật dậy.

"Tam gia? Có phải chàng bị đau ở đâu không?"

Cố Thừa Ngôn cố gắng chịu đựng cơn đau, đáp: "Độc trong người ta phát tác rồi, chân đau nhức khó chịu quá."

Ta vội vàng xuống giường châm đèn, lại gọi Tứ Nguyệt đi mời Thanh Việt đến.

Ta đỡ Cố Thừa Ngôn ngồi dậy dựa vào thành giường, vén chăn lên, định vén ống quần chàng.

Chàng liền nắm lấy tay ta: “Du Vãn, gọi Thanh Việt đến đây."

"Tam gia, để ta làm cho."

Chàng là nam nhân, ta là nữ nhân , người xưa có câu 'nam nữ thụ thụ bất thân', nhưng chàng quên mất, chàng là phu quân của ta, ta là thê tử của chàng.

Ta vén ống quần chàng lên. Chân chàng vì ít vận động nên cơ bắp đã bị teo lại, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

Ta đưa tay chạm vào. Cả ta và chàng đều kêu lên một tiếng.

"Lạnh quá!"

"..."

Cố Thừa Ngôn lại nói: "Du Vãn, nàng đặt tay lên lần nữa đi."

"?"

Ta không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời chàng .

Ta đặt cả hai tay lên, Cố Thừa Ngôn lúc đầu còn cố chịu được, về sau thì sắc mặt bắt đầu có chút vặn vẹo.

Trên trán còn rịn cả mồ hôi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.