Chơi xe đụng xong, hai người đi dạo đến bên hồ, xem một đám trẻ con và phụ huynh đang chơi các trò chơi nước, sóng bạc bắn lên tung tóe.
Một chiếc du thuyền chạy qua, mặt hồ dần phẳng lặng trở lại, sóng bạc lấp lánh khắp mặt hồ.
“Chúng ta chụp ảnh ở đây đi”. Bối Nhĩ Đóa cảm thấy nơi này là vừa ý nhất: “Nhưng mà chụp thế nào cho đẹp nhỉ?”
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, Diệp Trữ Vi chợt bước tới gần che khuất toàn bộ ánh mặt trời. Cô ngửi thấy mùi trên người anh ta ở cự li gần, đó là mùi ấm áp, thoải mái như mặt trời.
Đột nhiên hai chân cô chới với lơ lửng, còn chưa kịp hỏi anh ta định làm gì thì đã bị anh ta nhấc lên đặt ngồi trên tường ngăn bảo vệ quanh hồ.
Vừa mới có cảm giác mất an toàn, hai tay anh ta đã vòng ra sau lưng cô, bảo vệ cả người cô trong không gian của riêng mình.
Thế là Bối Nhĩ Đóa vốn phải ngước lên mới nhìn được anh ta lập tức có thể thoải mái nhìn ngang. Cô thấy rõ ràng một điểm đen trong đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ của anh ta, chăm chú nhìn lại thì điểm đen đó lại là bóng của chính mình.
Hai tai đỏ lên, Bối Nhĩ Đóa hỏi anh ta: “Anh không để tôi ngã xuống chứ?”
“Yên tâm, cô rất an toàn, không ngã xuống được”. Anh ta đáp.
Cô hết sức thận trọng lấy điện thoại di động ra, bật camera, quay mặt sang một bên. Anh ta cũng đồng thời nghiêng người theo, hai tay lại vẫn vòng quanh người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-lech-de-thuong/208154/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.