Gần ba mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên anh cảm nhận được xấu hổ muốn chết là như thế nào.
Anh bị áp vào bức tường trắng cạnh cửa, toàn thân không thể cử động, môi bị ngậm lấy, vai bị giữ chặt. Nghiêm Việt như muốn vò nát anh, nghiêng mặt hôn anh, động tác mạnh mẽ mà hung hãn, không cho anh bất kỳ cơ hội giãy dụa.
Dù ở rất gần nhưng khuôn mặt của Nghiêm Việt vẫn đẹp trai đến mức khiến người khác mê mẩn.
Đôi mày sắc lẹm, sống mũi cao thẳng, nước da trắng bóc. So với năm mười tám tuổi càng trở nên thu hút, quyến rũ, tràn đầy vẻ nam tính.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Đồng nghiệp, bạn cũ, hàng xóm, cấp trên được anh mời đến... ngơ ngác nhìn bọn họ.
Chốc lát sau, mọi người đều bừng tỉnh, âm thầm kinh ngạc nhìn nhau nhưng không ai dám lên tiếng.
Người đầu tiên phản ứng lại là Đông Lan.
Cuối cùng Đông Lan cũng hoàn hồn, thấy Nghiêm Việt ép Nguyễn Tri Mộ vào tường cưỡng hôn, vô cùng phẫn nộ: "Anh con mẹ nó là cái thá gì dám động vào anh ấy!"
Trước đây Đông Lan và Nghiêm Việt không tiếp xúc nhiều, lần duy nhất họ gặp nhau trước công chúng là tại một buổi ra mắt sản phẩm mới của thương hiệu, một người là đại diện thương hiệu, một người là thương hiệu, họ chỉ bắt tay nhau lịch sự trong buổi ra mắt, ngoài ra không có sự tương tác nào.
Đương nhiên, sau đó một số bên truyền thông phát hiện ra rằng Nghiêm Việt hôm đó trông có vẻ lạnh lùng và cứng nhắc, thêm thắt "Nghiêm Việt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-tre-hu/275544/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.