Lưu tam nương nghe vậy, lông mày nhíu lại: "Ngươi cứu con trai ta ư? Không thể! Rõ ràng là nó bị ngươi đánh ngã xuống đất! Đây chính là nguyên văn lời con trai ta nói!" "Ta? Ta đánh Lý Tiến Bảo á?" Tống Anh kinh ngạc nhìn bà ta, sau đó cúi đầu nhìn tay chân mảnh khảnh của mình: "Lưu tam thẩm, mặc dù ta… Tuổi của ta không nhỏ, không thể coi là trẻ con, nhưng… Lý Tiến Bảo tốt xấu gì cũng là đàn ông mà? Ta đây… Sao có thể đánh hắn ta? Hắn ta có nói cụ thể hơn không?" "Dù sao cũng chính là do ngươi đánh! Nó nói ngươi véo nó, đánh nó, nếu không phải ngươi, con trai ngoan của ta sẽ biến thành như vậy sao?" Thật lòng mà nói, Lưu Tam Nương quả thật không tin tưởng lời con trai nói, nhưng không tin cũng phải tin! Tống Anh thở dài. "Hôm nay ta mới mắng Đạt ca nhi nhà ta không hiểu chuyện một trận, từ khi ta nghe Đạt ca nhi nói, Lý đại ca sống không tốt, nhưng lại nói hươu nói vượn với bên ngoài, nói ta theo đuổi hắn ta không chịu từ bỏ… Trời đất chứng giám, từ sau khi ta trở về nhà, chỉ một lòng mong muốn sau này sống hiếu thuận với cha mẹ, tuyệt đối không nghĩ tới chuyện dựng vợ gả chồng, mặc dù ta rời nhà đã lâu, nhưng trước đây ta là người như thế nào, mọi người đều biết, Lý đại ca là loại người gì, mấy năm nay… Mọi người càng biết rõ, đúng không?" "Ta rất đau lòng, nhưng lại cảm thấy có lẽ có hiểu lầm gì đó, vậy nên cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-vao-lam-ruong-ta-co-gia-tai-bac-trieu/2392706/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.