Tống Anh vốn muốn thả bà ta đi, nhưng miệng bà ta toàn phun ra lời th.ô t.ục nhục mạ người khác, đương nhiên không thể nhẫn nhịn. "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!?" Lưu thị cả giận. "Chỉ là muốn xác định xem rốt cuộc ngươi tới để làm gì thôi. Nếu tới thăm ta thì cung kính xin lỗi Lâm ca nhi nhà ta đi. Chúng ta đã là hàng xóm với nhau, ngươi dọa sợ nhi tử ta, đương nhiên phải nhận lỗi. Nếu không phải tới thăm ta thì chính là tới để ăn trộm hoặc quấy phá. Ta mới từ nhà lý chính về, có thể đến đó một chuyến nữa." Tống Anh nói. "Ngươi dám lấy lý chính ra hù ta!" Lưu thị nói. Chút chuyện này có to tát gì đâu? Lý chính có thể quản sao?! Hơn nữa, nhà Tống Anh một không cháy, hai không chết người, trên người bà ta càng không có đồng bạc nào, sao có thể chứng minh bà ta đến ăn trộm? Lý chính sẽ không hỏi nhiều đâu! "Lưu thị, đồng liêu của trượng phu ta mới quyên cho thôn chúng ta một trăm lượng bạc. Ngươi cảm thấy... lý chính sẽ không làm chủ cho hai mẫu tử bọn ta sao?" Tống Anh cười khanh khách nói. Lưu thị sửng sốt. Trên mặt trắng bệch. Đúng rồi, hôm nay mới nghe nói đồng liêu của ma quỷ Hoắc Nhung kia lại đến đây đưa bạc, nói số tiền đó phải dùng để tu sửa trường tư thục, toàn bộ phần còn dư dùng để mua đất làm học điền*. * Học điền: ruộng công dành cho giáo dục ở thời xưa, lợi ích thu được từ việc gieo trồng trên phần ruộng này được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-vao-lam-ruong-ta-co-gia-tai-bac-trieu/2393003/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.