Hoắc Triệu Uyên mơ hồ hơi không vui, đương nhiên không phải cảm thấy Tống tiểu thư này quá phận, mà là cảm thấy Diên Bình Hầu phủ thực sự nhẫn tâm vô cùng. Truyền ra ngoài tin khuê nữ nối dõi qua đời cũng thôi đi, vậy mà không cho nàng thêm chút tiền phòng thân! Nếu cô nương này có tiền thì hoàn toàn có thể định cư ở trấn, mua một đại viện, thuê nô bộc, sao phải bôn ba để kiểm sống, thậm chí là xuất giá như bây giờ? Tống Anh cảm thấy thái độ của Hoắc đại nhân này rất kỳ quái. "Cô nương gia đến tuổi luôn phải gả đi mà? Triều ta quy định, nếu nữ tử không phải giữ đạo hiếu mà đến mười chín tuổi vẫn chưa gả đi thì phụ mẫu phải chịu tội đấy. Bây giờ ta đã mười bảy rồi, đương nhiên muốn tìm một lang quân như ý." Tống Anh tỏ vẻ nghiêm túc, "Đa tạ đại nhân đã chiếu cố." Tống Anh nói xong, đột nhiên vô cùng thoải mái, vén hết màn lụa của mũ có rèm lên. Thảo nào Hoắc đại nhân này luôn đối xử quá khách khí với nàng! Nhất định là ngày đó ở trong rừng, sắc trời mờ tối, đại nhân này cho rằng vết sẹo trên mặt nàng chỉ là vết bẩn! Lại thấy nàng dung mạo xinh đẹp, dáng người yểu điệu, cho nên đã sinh lòng mơ ước! Nếu không, đường đường một... cũng không biết là chức quan gì, dù sao cũng có vẻ là chức quan rất cao, sao lại đối xử ôn hoà với nàng như thế? Vừa cho bạc vừa nghe lời, bây giờ còn mời nàng ăn cơm... Xem đi xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-vao-lam-ruong-ta-co-gia-tai-bac-trieu/2415418/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.