Tống Anh cảm thấy câu nói này của Tống Đạt không tệ, có tiến bộ. Tống Võ trầm lặng nhưng cũng biết không thể tự ý đi vào núi sâu: "Lúc rảnh, chúng ta có thể lên núi hái ít nấm hoặc nhặt cành cây khô ở bìa rừng, còn những cái khác thì không được, quá nguy hiểm, sẽ không bảo toàn tính mạng." Hoắc Lâm hừ một tiếng. Nó là nhân sâm tinh, hái linh chi dễ như trở bàn tay, làm gì có nguy hiểm gì chứ?! Không phải Tống Anh không ham những thứ quý giá như linh chi và nhân sâm mà là nếu tìm được linh chi một lần thì là trùng hợp và may mắn, nhưng nếu luôn có linh chi để mang đi bán thì chẳng lẽ không khiến người ta để ý sao? Nói một cách đơn giản, mặc dù thôn Hạnh Hoa dân phong thuần phác, nhưng nếu trước đây nàng chưa từng đến kinh thành thì trong mắt người khác, nàng cũng chỉ là một cô nương thôn quê bình thường mà thôi. Một người như thế đột nhiên kiếm được tiền thì chắc chắn sẽ có người đố kị, cảm thấy nàng có thể làm được thì người khác cũng có thể làm được. Tống lý chính là người chính trực, đa phần người trong thôn cũng chất phác, thế nhưng lòng người không chịu nổi thử thách. Bây giờ, nàng dựa vào bản lĩnh của chính mình để kiếm tiền, tích lũy từ từ từng chút một, các thôn dân cũng có thời gian để thích ứng. Nếu đột nhiên kiếm được một đống tiền từ việc bán rất nhiều nhân sâm, linh chi thì hậu quả sẽ rất đáng sợ. Hiện giờ người khác cũng biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-vao-lam-ruong-ta-co-gia-tai-bac-trieu/2504025/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.