Tống Anh vô cùng thản nhiên, nàng không hề độc ác mà là nhìn xa trông rộng. "Tổ tiên của Tống gia có vị lão hầu gia lợi hại kia, tuy không phải là người của chi chúng ta nhưng dù sao cũng cùng huyết mạch. Người ta có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà phong hầu bái tướng thì tại sao sau này ca ca ta, Đạt ca nhi, Võ ca nhi, thậm chí Khang ca nhi, nhiều con cháu thế này không thể khiến chi chúng ta cũng trở thành đại tộc sao?" Tống Anh tiếp tục trò chuyện. Lão gia tử nheo mắt. "Đó cũng là chi của ngươi!" Lão gia tử bất đắc dĩ. Có vị nào phong hầu bái tướng mà không phải tổ tông ruột của Tống Anh chứ? "Ta chính là tôn nữ của người." Tống Anh cong môi cười. "Ngươi bớt vẽ bánh nướng cho ta đi! Còn muốn phong hầu bái tướng gì chứ... Ta chỉ là dân đen tầm thường thôi!" Tống Lão Căn thở dài, "Ngươi muốn đuổi Hiển ca nhi ra ngoài như vậy sao?" "Đâu chỉ có mình ta? Hay là người gọi đám nhỏ trong nhà tới hỏi thử xem mọi người có nghĩ như thế không?" Tống Anh nói. Tống Lão Căn nhìn nàng một cái, quyết định gọi mấy đứa Tống Đạt tới đây. Tống Đạt gần đây rất hay về nhà, quả nhiên hôm nay sau khi tan học ở trường tư thục đã cùng Tống Võ và Hoắc Lâm tới Tống gia. Lão gia tử vẫy tay với bọn chúng, nhìn Đạt ca nhi trước, trong lòng thoải mái hơn mấy phần. Ông hỏi: "Đạt ca nhi, a gia hỏi ngươi, ngươi có muốn Đại ca ngươi đi ở rể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-vao-lam-ruong-ta-co-gia-tai-bac-trieu/2508230/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.