Viên quản sự lộ ra vài phần lúng túng trên mặt: "Hoắc nương tử, chuyện này, chuyện này đều là hiểu lầm cả. Thuý Nhan Trai bọn ta không có ý chèn ép ngươi, là bởi vì nghe nói công thức làm dầu gội Thanh Ti của ngươi bị Ý Quân Phường lừa lấy mất nên mới muốn giúp ngươi xả giận thôi!" Tống Anh thật sự bội phục độ mặt dày của vị quản sự này. "Giúp ta xả giận sao? Ai mà không biết công thức của Ý Quân Phường là do ta đưa cho? Viên quản sự, ngài đừng coi người khác là kẻ ngốc." Tống Anh cười khẩy một tiếng. Tống Lão Căn nghe thấy Tống Anh nói như vậy, ông lập tức thở phào nhẹ nhõm. May mà vừa rồi không nhận lễ vật của Viên quản sự, bằng không trong lòng Nhị Nha sẽ trách ông ấy gây phiền phức. Còn mấy người bá nương thẩm thẩm khác thấy Tống Anh đang bàn chuyện thì đều tự giác không làm phiền. Hôm nay Tống Anh đã đặc biệt mang thịt và cá đến, dù thế nào cũng không thể để Tống Anh vào bếp nấu ăn. Thật ra cảm xúc của mấy người Đại Diêu thị đối với Tống Anh rất đơn giản, thậm chí không liên quan nhiều đến món mì lạnh đó. Thật lòng mà nói thì gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện lộn xộn như vậy đều nhờ có Tống Anh xử lý, mà lão gia tử cũng rất coi trọng Tống Anh, bọn họ làm dâu, đương nhiên cũng phải nối gót theo lão gia tử. Hơn nữa, ba người này suy nghĩ kỹ lưỡng mấy đêm rồi, Tống Anh đối xử với bọn họ khá tốt. Đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-vao-lam-ruong-ta-co-gia-tai-bac-trieu/2510095/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.