Tống Tuân trông hơi căng thẳng. Tống Anh cong môi cười: "Huynh yên tâm đi, trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, muội đã tìm được không ít thứ tốt, độc bình thường không thể hại được muội. Hơn nữa, không phải muội còn dẫn theo Doanh Doanh sao? Muội dám chắc ở hầu phủ không có ai có thể đến gần nàng ấy." "Huynh cứ yên tâm đi, muội cam đoan mỗi tối sẽ bảo Ưng Đại Sơn đưa thư đến cho huynh. Nếu không nhận được thư thì huynh lập tức báo quan, nói hầu phủ bắt cóc muội muội của huynh, không chịu thả ra. Nếu quá ầm ĩ, hầu phủ vẫn muốn giữ thể diện, cùng lắm chỉ khiến muội chịu chút ấm ức, uy hiếp một phen thôi, sẽ không dám trắng trợn giết muội ngay trong phủ như vậy đâu." Tống Anh nói tiếp. Cử tử báo quan, chuyện này có thể sẽ rất lớn. Đến lúc đó, toàn bộ kinh thành đều sẽ biết chuyện Tống Hầu gia giết con. Tuy phụ thân giết con không phạm pháp, nhưng nguyên chủ đáng thương như thế, lại không phải do Tống Hầu gia nuôi lớn, nếu bị gi.ết ch.ết như vậy thì có ai mà không mắng cả nhà hầu phủ vô tình vô nghĩa? Tống Tuân biết bản thân mình không ngăn được nàng nên gật đầu đồng ý. Ba ngày sau, bọn họ đi đến hầu phủ. Tống Tuân mặc áo gấm màu lam, trông phong độ nhẹ nhàng. Thật ra kể từ khi Nhị phòng không thiếu tiền, quần áo của Tống Tuân đều rất đẹp, chẳng qua trên đường tới đây không nên quá khoe khoang, Tống Tuân sợ gặp phải trộm cướp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-vao-lam-ruong-ta-co-gia-tai-bac-trieu/2695386/chuong-755.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.