Triệu Miêu Miêu đứng một bên nhìn cảnh này trong lòng cô ta nóng như lửa đốt.
Nhưng cô ta không dám đi qua hỗ trợ, bởi vì nếu cô ta làm như vậy sẽ chỉ sớm đưa ra ánh sáng quan hệ của bọn họ hơn mà thôi.
Các thôn dân khác ai cũng đều muốn biết trong giày kia của Thẩm Thiên Bách ẩn giấu cài gì, vì thế ai cũng thờ ơ, thờ ơ lạnh nhạt.
“Bùm, bùm”Theo hai tiếng trầm đục, Thẩm Thiên Bách không địch lại sức của hai người kia, cuối cùng giày hắn vẫn bị kéo ra.
Nháy mắt, một đôi màu tất màu trắng gạo bại lộ trước mặt mọi người ở đây.
Chỉ thấy ở trên đôi tất chô mu bàn chân của Thẩm Thiên Bách có một chữ “Miêu”, nhìn chữ thêu này có thể nhận ra được là được làm ra từ tay một cô gái, hơn nữa chỉ thêu màu đỏ, quả thật đặc biệt bắt mắt.
“Miêu?”Toàn bộ thôn chỉ có một cô gái có cái tên “miêu” này.
Ánh mắt mọi người nhất trí nhìn về phía Triệu Miêu Miêu, trong lòng đã đoán được đại khái.
Ấn diện mạo tới nói, Triệu Miêu Miêu chỉ có thể coi như đẹp, không điềm mỹ như Tiểu Đào Hoa, nhưng tính tình cô ta lại ôn nhu quả thật tốt hơn Tiểu Đào Hoa quá nhiều.
Nhưng cô ta lại là kẻ cạy góc tường nhà chị họ mình, tính tình này quá không tốt đi?“Triệu Miêu Miêu, sao mày có thể đê tiện như vậy?! Liền anh rể cũng dám thông đồng!” Chu Minh Lan trăm triệu không nghĩ tới đứa nhỏ ngày thường nhìn như ngoan ngoãn hiểu chuyện thế nhưng lại có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua-vao-rut-tham-nam-thang-o-thap-nien-70/361941/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.