Sáng hôm sau, nhà tôi y như cảnh tượng ở Nhà ga Trung tâm.
Helen sắp đi Belfast hai ngày với trường và rõ ràng là nó hết sức tin rằng công việc chuẩn bị không những phải để đến lửa cháy sát đít mới bắt đầu mà còn phải là một sự kiện của cả nhà.
Thế là thay vì bị Kate khóc quấy làm mất giấc ngủ, tôi lại bị tiếng sột soạt dưới chân giường đánh thức.
Kẻ nào đó đã lỉnh vào phòng tôi với một ý đồ đen tối.
Tôi ngồi dậy, vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh ngủ hẳn.
- Ai đấy? - tôi ngáp.
Là Helen.
Lẽ ra tôi đã phải biết là nó.
Nó vừa dợm bước ra cửa, tay ôm một mớ quần áo mới của tôi.
- Ôi Claire! - nó giật bắn người, làm rớt một đôi giày mới. - Em tưởng chị vẫn đang ngủ.
- Thấy rồi nhé, - tôi lạnh lùng. - Thôi trả lại đây đi cô.
- Đồ quỷ cái, - nó lầm bầm, vứt đống quần áo xuống đất. Rõ ràng chúng đang định chuồn đi Belfast.
Xin lỗi các bạn nhé. Khi khác tôi sẽ đưa các bạn đến đấy.
Tôi nghe tiếng nó đi xuống bếp và chẳng mấy chốc, y như rằng, tiếng la lối vọng lên.
Nó gây chuyện gì đây?
Đi đến đâu nó cũng hung hãn được.
Kate đã thức, nhưng chỉ nằm đấy ngó trần nhà.
- Sao không khóc hả con yêu? - tôi ghẹo. - Sao con không đánh thức mẹ dậy, mách mẹ dì Helen hư đang lấy trộm quần áo của mẹ?
Tôi bồng con bé lên giường với mình, cái thân người bé tí mềm mại của nó nằm gọn trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua/1524488/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.