Vậy là tới giờ đi ngủ.
Trở lại ngủ trên chiếc giường đã là của tôi suốt thời niên thiếu cảm thấy sao là lạ. Tôi cứ nghĩ những ngày đó đã vĩnh viễn trôi qua rồi.
Cảnh cũ người xưa.
Nhưng nếu không muốn, tôi đâu cần phải nằm trên chiếc giường ấy.
Rồi khi mẹ hôn và chúc ngủ ngon trong khi tôi cũng đã có con, bé nằm trong chiếc cũi ngay kế bên, tôi thấy cũng rất ư lạ lùng.
Tôi đã là một người mẹ, nhưng tôi đâu cần ngài tâm lý học nổi danh Sigmund Freud bảo cho tôi biết là tôi vẫn cảm thấy như mình còn là một đứa trẻ.
Kate trợn mắt nhìn trần nhà, chắc vẫn còn hoảng sợ sau cuộc đụng độ với Helen. Tôi hơi lo cho con bé, nhưng lạ thay, tôi thấy mệt thì đúng hơn. Tôi thiếp đi rất nhanh, dù đã nghĩ mình sẽ không bao giờ còn có thể nhắm mắt ngủ được nữa.
Không bao giờ nữa, ý tôi là không bao giờ nữa.
Hai giờ sáng Kate tử tế đánh thức tôi dậy bằng tiếng khóc đạt đến mức một triệu đềxiben. Tôi tự hỏi không biết con bé có ngủ thậm chí là một giây nào không. Tôi cho bé bú, rồi lại trở vào giường, ngủ thiếp đi.
Nhưng chỉ vài tiếng sau tôi đã lại bật tỉnh giấc trong nỗi hoảng sợ. Chẳng phải vì cái bức tường dán giấy hình hoa hòe uốn éo điệu đàng của hiệu Laura Ashley, hay vì mớ rèm hay tấm trải giường phủ kín người mà tôi lờ mờ thấy trong bóng tối.
Hoảng sợ vì tôi đang ở Dublin chứ không phải trong căn hộ ở London, cùng với James
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dua/1524515/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.