Hắn vừa nói vừa hít hà lấy tay lau nước mắt, nghe giọng chắc đang đau khổ lắm.
Thảo nào lâu rồi không gặp hắn mà hắn vẫn trẻ như vậy, thì ra chỉ là hồn phách bị nhốt lại lúc còn trẻ.
Hắn quỵ gối xuống đất rồi khóc ầm lên.
Ta thấy vậy nên vỗ vai an ủi hắn:"Thôi, ta biết ta có lỗi với ngươi.
Thù hận mấy kiếp rồi cũng thành phu thê ở hạ giới, chúng ta xem như bạn già có nhau.
Chuyện lịch kiếp ai cũng phải trải qua, quên được thì tốt, ngươi đừng giữ tình cảm nam nữ đó với ta.
À..
à phải rồi, ngươi là người Sơn gia sao? Sao trước giờ ta chưa từng nghe vậy?"Cảnh Khang lau nước mắt:"Sơn gia có gồm những ai tới lượt cô biết sao? Cô tới đây mấy lần, ta cũng hiểu rõ chuyện giữa cô với Tiểu Văn, thấy nó vì yêu cô mà ngu ngốc đến như vậy nên ta mới hiện ra nói chuyện với cô hôm đó.Nghe câu này ta mối biết hóa ra linh hồn nói chyện với ta hôm Tiểu Vân tự sát là hắn.
Ta bật cười:" Nè.
Ngươi biết ta tới đây mấy lần rồi sao không xuất hiện sớm hơn? "" Lúc đó ta vẫn còn tình cảm với cô, ta hận cô đến xương tủy làm sao mà muốn hiện ra cho cô thấy được.
Nhưng giờ nhìn thấy đệ đệ này của ta sống khổ sỡ, người làm ca ca này không thề ngồi yên coi nó bị cô chơi đùa.
"" Ngươi vừa gọi ai là đệ đệ? "Cảnh Khang trả lời một cách thoải mái:" Là Tiểu Văn.
Nó là đệ đệ của ta.
"Ta lại được thêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duc-lac/1890655/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.