Đã ba ngày trôi qua mà Lãnh Dực lăng chưa hề xuất hiện, Thất Dạ không tránh được buồn bực trong lòng. Hắn rõ ràng cảm giác được khí tức của Lãnh Dực Lăng rất gần mà không thể chạm được, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy, làm cho Thất Dạ cảm thấy trống rỗng và hoảng hốt vô cùng.
Nếu không phải ngày đó ta nặng lời với phụ thân thì phụ thân sẽ không trốn ta đến ngày hôm nay. Phụ thân đã đích thân tìm tới ta, chứng tỏ phụ thân đã thỏa hiệp, cũng chính là gián tiếp nhận lỗi. Để một người kiêu hãnh như phụ thân nhận lỗi đã là không hề dễ dàng gì. Tại sao ta lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy? Là sợ phụ thân bị người khác đoạt đi, sợ phụ thân không còn ở bên cạnh ta nữa sao? Đúng, ta rất sợ điều đó xảy ra. Tại sao ta lại sinh ra tính ỷ lại vào phụ thân đến vậy?
Thất Dạ mệt mỏi nằm ngủ trên giường, hai mắt từ từ khép lại, chỉ chốc lát sau nhịp hít thở đã trở nên đều đặn.
Ba ngày ăn không ngon ngủ không đủ, hiện tại xem ra Thất Dạ đã kiệt sức rồi.
Trong lúc ngủ, tay Thất Dạ trượt ra khỏi chăn. Trong phòng thoáng cái đã hiện lên một thân ảnh trắng thuần chậm rãi bước tới bên giường, đem cánh tay của Thất Dạ để lại vào chăn. Người đó xoay người muốn rời đi thì bị một bàn tay nho nhỏ giữ lại. Thất Dạ bật người ngồi dậy, chăm chú nhìn vào đôi mắt bối rối của Lãnh Dực Lăng.
“Phụ thân, phụ thân còn muốn tránh mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duc-thuy/1681959/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.