Sở Nhược Đình dần hồi tỉnh từ cơn hôn mê. Gió lạnh đập vào mặt nàng, xung quanh thấp thoáng mây trắng núi xanh.
Nàng nhận ra mình đang ở trên một chiếc thuyền bay.
Thần thức nàng đau nhức, chân tay bủn rủn.
“Ngươi tỉnh rồi?” Huống Hàn Thần tiến lên định bắt mạch cho nàng.
Sở Nhược Đình dùng toàn bộ sức lực để cho hắn cú tát trời giáng, “Cút!”
Huống Hàn Thần bị tát lật mặt.
Mặt hắn đau nhức nhưng hắn không dám nhìn vào mắt Sở Nhược Đình.
Trước đây hắn luôn nghĩ Sở Nhược Đình gian xảo và lãnh đạm, nhưng xem ký ức của nữ tử mới biết nàng từng gian khổ nhường nào. Vận mệnh liên tục giẫm đạp, buộc nàng giương nanh múa vuốt mà thị uy.
Rất lâu sau, khóe miệng hắn giật giật, “Sở Nhược Đình, ngươi lừa ta trước.”
“Rốt cuộc là…ai lừa ai trước?” Giọng Sở Nhược Đình hơi nức nở. “Huống Hàn Thần, giờ ngươi vừa lòng chưa?”
Nàng cực khổ tính toán, lập kế hoạch tỉ mỉ, để hôm nay có thể làm Kiều Kiều lẫn Vương Cẩn thân bại danh liệt. Kết quả nàng lại tự kéo mình vào vũng bùn. Thậm chí…thậm chí bị người ta dùng Sưu Hồn Thuật đào ra ký ức tàn nhẫn nhất trong tâm khảm.
Huống Hàn Thần biết nàng đang nghĩ gì.
Hắn chăm chú nhìn mặt nàng, nặng nề nói, “Ngươi yên tâm, chẳng ai biết những ký ức ấy là thật. Bọn họ đều nghĩ Sưu Hồn Thuật của Lâm Lộc Vũ có vấn đề.”
Nội tâm Sở Nhược Đình thoáng thả lỏng.
“Nhưng ta biết,” Huống Hàn Thần cầm tay nàng, “ta biết đó là thật.”
Sở Nhược Đình cười mỉa, nàng muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duc-tien-do-mac-mac-tam/2031176/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.