Chiếc thuyền nhỏ đong đưa giữa biển, dấy lên những gợn sóng lăn tăn.
Bốn bề tĩnh lặng.
Tiếng thở dốc của đôi nam nữ hòa vào nhau đầy đắm say.
Tà váy Sở Nhược Đình được vén tới hông, nàng chống tay trên mép thuyền mà nhìn xuống mặt biển đen như mực.
Nàng bố trí trận pháp xung quanh, tu vi Huống Hàn Thần không đủ mạnh nên hắn chỉ thấy mây mù xám trắng. Tuy nhiên, nàng có thể thấy rõ cảnh vật quanh đảo Táng Thi qua lớp màn trận pháp.
Tại rìa hòn đảo – nơi không có âm khí lượn lờ – sau khi tiếp xúc với dòng nước biển dập dềnh, các bộ xương khô hóa khí đen rồi hòa vô nước. Không những thế, luồng khí đen chẳng tan biến ngay, nó dần biến thành con cá bơi lội trong nước biển đen đặc.
Sở Nhược Đình tưởng thần thức mình gặp vấn đề, nàng tập trung quan sát tiếp.
Huống Hàn Thần đứng sau nàng, hắn tách đôi chân trắng nõn của nàng ra hai bên và vỗ xương cánh bướm xinh đẹp, đồng thời đâm thọc dữ dội.
“Nàng nhìn gì vậy?”
Lúc nhận thấy Sở Nhược Đình thất thần, Huống Hàn Thần kinh hãi nghĩ mình làm nàng phật ý.
Sở Nhược Đình chần chừ lên tiếng, “Ngươi biết linh ngư không?”
Dĩ nhiên biết.
Trước khi đến Thấp Hải, hắn đã hỏi thăm tình hình khu vực lân cận.
Linh ngư không chứa linh khí, tuy vô dụng với tu sĩ nhưng lại giúp người phàm tăng tuổi thọ.
“Ta có nghe nói… Sao thế?” dương v*t thô dài thọc sâu vô nhụy hoa và cọ xát liên tục.
Sở Nhược Đình cố kìm nén khoái cảm để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duc-tien-do-mac-mac-tam/2031334/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.