..- Ây da… phu nhân đừng đùa nữa.
Tình lang của người không khéo chết thật đấy a !..Hà Dạ Tư chấn kinh, quay sang đã thấy Lý Quý ngồi dậy từ lúc nào, nhìn mình đầy tiếu ý.Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Dạ Tư trợn tròn, nhưng nàng ta cũng lịch lãm không ít, nhanh như chớp định thần, không chút suy nghĩ niệm pháp quyết...Bất ngờ Hà Dạ Tư cảm thấy lạnh ngắt !Không phải lạnh lẽo vì sợ hãi, mà thật sự cảm thấy có một lớp băng lạnh giá từ sau lưng mình.
Không chỉ vậy, hai tay của nàng ta không biết từ lúc nào đã bị một lớp băng dày đặc phong toả.Đang định bỏ chạy đã thấy hai chân như dính liền với thạch sàn bên dưới, nhất thời Hà Dạ Tư chấn kinh tột độ nhìn xuống.- Ngươi còn non lắm ! Vô Sắc Tán quả thật không màu không mùi, nhưng có một nhược điểm chí mạng đó là….….người sử dụng thuốc giải, lại có mùi Trù Linh Thảo vô cùng nồng.Hà Dạ Tư bất ngờ quay lên đã thấy Du Phụng đứng sát trước mặt mình mỉm cười.- Ngươi… ngươi.…?Chỉ thấy khuôn mặt Du Phụng nhướng mày cười như không cười.- Nhược điểm thứ hai, không có tác dụng với người bế khí !- Nhược điểm thứ ba, Vô Sắc Tán vô dụng với Quân Cảnh….….
như ta !Bất ngờ nghe tiếng Lý Quý la oai oái vọng sang..- Phu nhân, ngươi vô dụng nhưng ta có a….- Thuốc giải thuốc giải… ta gần bế khí không nổi rồi a !.Du Phụng bật cười, ngọc thủ đưa đến chạm vào lớp băng trên tay của Hà Dạ Tư, kì quái ở chỗ, ngón tay Du Phụng chạm vào tảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/duc-tu-ky/1485903/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.