Vu Bắc Bắc: Nốt ruồi son
Những người những việc bạn đã trải qua, người bạn đã từng yêu và từng thương của thuở thanh xuân rồi sẽ trở thành nốt ruồi son trong cuộc đời bạn.
1
Tôi và Sở Giang Nam nhận được điện thoại của Khả Liên lúc hai giờ sáng.
“Là Khả Liên”. Sở Giang Nam nói: “Sao cô ấy lại gọi cho anh nhỉ”.
“Nghe đi!”. Tôi nói: “Chắc có chuyện gì rồi”.
Vì từ trước tới nay nó không hề gọi cho anh, càng không gọi cho tôi, nó hận cả tôi và Sở Giang Nam, tôi biết rõ điều đó. Nhưng khi nó gọi điện tới, tôi lại có một cảm giác ấm áp, chắc chắn nó đang tuyệt vọng, chắc là do nó không tìm thấy ai thân thiết nữa.
Đêm đó, tôi đã nhìn thấy sự hoang mang và vô vọng của nó, đúng, chuyện như thế này làm sao mà nói cho người nhà được, nó sà vào lòng của Sách Nhan, ôm chị ta mà khóc.
Haizz, tình duyên là gì chứ?
Ai mà ngờ lương duyên lại là ác duyên.
Ngày hôm sau, Sở Giang Nam gọi cho tôi:
“Anh tới bệnh viên trước, em tan học thì đến nhé!”.
Tôi nói:
“Vâng, anh mua chút đồ ăn nhé, chắc Khả Liên đói cả đêm rồi, em nghĩ cần người trông thay cho nó một lúc”.
Tôi nghĩ, tôi hiểu nó, Khả Liên bây giờ đang khó xử lắm, tuy không thèm nhìn tôi, ánh mắt nó vẫn đầy thù hận, nhưng mà tôi vẫn thương nó vô cùng.
Tan học, tôi chạy ngay tới bệnh viện. Khi tôi vừa xuống thang máy, tôi bỗng nhìn thấy một chuyện đau lòng.
Sở Giang Nam đang ôm Khả Liên.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-buong-tay-em/2158802/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.