🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vào cuối tháng 10, Hạ Ngưỡng đã quay lại học ở trường đại học được một tháng, cuối cùng từ thân phận một người phụ nữ đã kết hôn trở về với nhịp sống thường nhật của một sinh viên bình thường.

Tuy nhiên, công việc không hề dừng lại. Chương trình tuyển chọn vũ đạo mùa trước mà cô tham gia đã ký hợp đồng quay mùa thứ hai.

Hiện tại, cô không chỉ là đại diện cho Học viện Vũ đạo của Đại học Kinh Châu mà còn gánh trên vai sứ mệnh của một vũ công chính thuộc Đoàn Ca múa kịch Trung Quốc.

Vai trò của cô là truyền bá trên các phương tiện truyền thông công cộng, thể hiện nghệ thuật ca múa nhạc cổ điển như một hình thức kế thừa, đồng thời nâng cao nhận thức và sự hiểu biết của công chúng về văn hóa dân tộc.

Tóm lại, hình ảnh của Hạ Ngưỡng đang ngày một trở nên nổi bật và danh tiếng không ngừng thăng hoa.

Tối thứ Sáu, sau khi hoàn thành tiết học cuối cùng.

Trong phòng tập múa chỉ còn mình Hạ Ngưỡng nán lại luyện tập bài tập về nhà.

Mùa Thu Đông ở các thành phố miền Bắc lạnh sớm, trời cũng sập tối nhanh hơn.

Bên ngoài phòng tập, có vài nam sinh năm nhất đang tham quan khuôn viên. Không có việc gì làm, họ tụ lại bàn tán xem ai dám tiến tới xin thông tin liên lạc của cô.

“Tôi có quen một chị khóa trên cùng khoa với chị ấy, không phải họ nói chị ấy kết hôn rồi sao?”

“Thật không? Nhìn còn trẻ hơn cả tôi, làm sao có thể kết hôn được! Đừng tin mấy tin đồn nhảm trên mạng.”

“Không thấy chị ấy đeo nhẫn cưới. Hay là qua hỏi thử?”

“Quyết định xong chưa?”

Một giọng nam trầm ấm bất ngờ vang lên sau lưng họ. Cả nhóm giật mình quay lại.

Đoạn Tiêu đứng đó, hai tay đút túi quần, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm họ. Anh không mặc vest chỉn chu thường thấy ở công ty mà khoác lên người bộ đồng phục bóng chày kiểu Mỹ, phong cách như một sinh viên đại học.

Tuy nhiên, so với nhóm “Tân binh” năm nhất thực thụ, chỉ cần nhìn vẻ mặt tự tin pha chút ngạo nghễ của anh là đủ thấy rõ sự khác biệt.

Một nam sinh đứng đầu nhìn xuống đôi giày thể thao trị giá sáu con số của anh, không nhịn được hỏi: “Anh là ai vậy?”

Đoạn Tiêu nghiêng đầu, bình tĩnh chỉ tay về phía Hạ Ngưỡng đang trong phòng tập múa: “Đàn anh của mấy cậu, cũng là chồng của cô ấy.”

“…”

Cả nhóm bỗng đỏ bừng mặt, vội vàng tản ra trong sự lúng túng.

Âm nhạc vẫn vang lên trong phòng tập, còn Hạ Ngưỡng đang mặc bộ đồ múa màu hồng khói, hoàn toàn không hay biết chuyện vừa xảy ra bên ngoài.

Thân hình mảnh mai, cao ráo, gương mặt trong sáng, đôi mắt toát lên nét thanh tao. Lúc này cô đang thực hiện các động tác như bước nghiêng, lật người bằng một tay, và động tác xoay cột phức tạp.

Hạ Ngưỡng có rất ít cơ bắp, luyện tập nhiều năm nhưng không thiên về sức mạnh. Cô dựa vào độ mềm dẻo của cơ thể nhiều hơn đa số các sinh viên múa khác.

Muốn kiểm soát cân nặng, lại phải rèn luyện sự dẻo dai, những nỗi khổ mà cô phải chịu đựng chẳng hề ít.

Ngay cả khi đã quen nhìn những điệu múa của cô bao năm qua, thậm chí cả khi ở nhà anh cũng thường xuyên thấy cô luyện các động tác cơ bản, nhưng anh vẫn không quen nổi việc cô uốn cơ thể mình đến giới hạn như vậy.

Chiếc eo nhỏ nhắn, bờ vai gầy mỏng manh đến mức anh luôn lo chỉ cần một lực quá lớn cũng có thể làm cô tổn thương. Vì thế, trước khi bài nhạc kết thúc anh không bước vào làm gián đoạn cô.

Mỗi bài múa kéo dài gần 10 phút. Chỉ đến khi Hạ Ngưỡng lau mồ hôi xong, cô mới phát hiện Đoạn Tiêu đang đứng tựa vào khung cửa sổ bên ngoài, ánh mắt như đang chờ đợi.

Hạ Ngưỡng kinh ngạc, mắt mở lớn. Chỉ mới ngày hôm qua, anh còn ở Ý để tổ chức sự kiện Presidents Club – là một chương trình tập hợp lãnh đạo các chi nhánh nước ngoài của tập đoàn.

Tập đoàn Đoàn thị đã mời 50 kỹ sư xuất sắc nhất của mình trên khắp các quốc gia đến đảo Sicily để ăn mừng việc công ty đạt mức tăng trưởng hơn 5% doanh thu trong năm vừa qua.

Công việc hiện tại của Đoạn Tiêu hoàn toàn trái ngược với nhịp sống đều đặn, ba điểm một đường của Hạ Ngưỡng.

Dù đã kết hôn, thời gian hai người ở bên nhau thậm chí còn ít hơn những ngày quấn quýt lúc còn yêu đương trong trường đại học.

Hạ Ngưỡng không kịp thay đồ hay đi tắm, cô tắt loa, xách túi rồi chạy vội đến bên anh: “Anh về từ lúc nào vậy?”

Anh nhận lấy túi của cô, nắm tay dắt cô ra ngoài, tự giác báo cáo hành trình: “Anh hạ cánh lúc trưa, về nhà ngủ bù mấy tiếng rồi qua công ty xử lý chút việc, mới đến đây không lâu.”

“Em còn tưởng anh sẽ bắt em ra sân bay đón nữa chứ.”

“Hôm nay là thứ Sáu, em có tiết.”

Nếu không phải vậy, với thói quen dính người vô lý của Đoạn Tiêu, anh thực sự sẽ làm phiền cô ra đón.

“Người em toàn mồ hôi.” Cô ngửi thấy mùi gỗ thơm mát trên áo anh, hơi ngại ngần muốn né xa một chút, bàn tay khẽ vùng ra: “Đừng nắm tay nữa.”

Đoạn Tiêu kéo cô lại, cúi đầu xuống, áp mặt hôn nhẹ lên khóe môi cô: “Anh đã bao giờ ngại em đâu.”

Hạ Ngưỡng bị sống mũi cao của anh cọ vào, ngứa ngáy bật cười: “Anh về đúng lúc lắm, tuần này em có ba bài luận lý thuyết phải viết, còn một bài phải dịch…”

“Đúng rồi, lúc anh về nhà có để ý thấy bưu kiện nào không?”

“Máy sấy quần áo bị Năm Giờ Rưỡi nghịch hỏng rồi, em đặt mua cái mới trên mạng.”

Trên đường đi, cô cứ lải nhải đủ thứ chuyện nhỏ nhặt, chẳng cái nào quan trọng. Đoạn Tiêu hơi nghiêng người lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Trên xe, anh vẫn giữ dáng vẻ nghiêm chỉnh.

Về đến nhà, anh đã lộ nguyên hình.

“Để anh kiểm tra xem nào.” Anh đè cô lên cánh cửa, cúi xuống hôn, giọng khàn khàn pha chút bực bội: “Mới một tuần, sao lại gầy đi nữa rồi?”

“Em còn phải quay chương trình, phải tính đến việc lên hình…”

Hạ Ngưỡng vẫn mặc bộ đồ múa màu hồng khói, chiếc áo được thiết kế vừa khít, làm nổi bật dáng người mảnh mai của cô. Anh kéo nhẹ một cái, dây thắt lưng rơi xuống sàn nhà.

Cô giật mình khi xương quai xanh bị đầu ngón tay thô ráp của anh vu.ốt ve, lập tức nhíu mày đẩy anh ra: “Em chưa tắm mà.”

Đoạn Tiêu giữ lấy hai cổ tay cô bằng một tay, cúi đầu, lưỡi khẽ tách môi cô, từ từ dây dưa. Nụ hôn lúc dịu dàng, lúc mạnh mẽ, vừa như muốn chiếm đoạt, vừa như để thỏa nỗi nhớ nhung sâu đậm.

Anh thì thầm, giọng trầm khàn: “Thơm lắm.”

Anh cố tình trêu chọc Hạ Ngưỡng, bởi tối hôm trước cô đã tắt ngang cuộc gọi của anh khi nhận ra ý đồ không đứng đắn.

Mỗi lần hai người xa nhau, dù là ở khác thành phố hay khác quốc gia, đầu óc Đoạn Tiêu luôn nghĩ ra đủ kiểu cách “Không nghiêm chỉnh” để giải tỏa cảm xúc, mà lần nào cũng là những “Chiêu trò” mới lạ.

Hạ Ngưỡng không dám mạnh tay đẩy anh, sợ lực anh quá lớn sẽ làm rách bộ đồ múa.

Lần trước, sau khi quay xong chương trình, anh lái xe đến đón cô. Thấy bộ đồ múa với dây mảnh khó cởi, anh chẳng còn chút kiên nhẫn nào.

Cô đã nhắc trước rằng trên thế giới chỉ có hai bộ váy diễn này.

Nếu làm hỏng, anh phải tự đi mua bộ khác thay thế, mà giá thì không hề rẻ.

Đoạn Tiêu chẳng mảy may để tâm, anh xé rách xong còn buông một câu: “Được thôi, giờ thì cả thế giới chỉ còn lại một bộ.”

“…”

Đèn cảm ứng ở lối vào bật tắt theo từng lần chạm.

Sau khi tắt, lại bị từng cú va chạm làm sáng lên lần nữa.

Hạ Ngưỡng vốn đã mệt mỏi sau cả ngày luyện tập, về nhà còn bị anh quấy rầy một trận sâu nông chẳng ra đâu vào đâu. Từ mệt mỏi chuyển thành buồn ngủ và đói.

Khi được anh bế ra khỏi phòng tắm, lồng ng.ực cô vẫn phập phồng vì hơi thở dồn dập. Dù vậy, cô không quên níu anh lại, đưa ra một yêu cầu: “Anh giúp em viết bài tập đi.”

“Được thôi.”

“Phải dịch cả bài luôn đó.”

“Không vấn đề.” Đoạn Tiêu đồng ý xong, lại nói cô không có chí tiến thủ, cười khẽ: “Mấy năm rồi vẫn phải để anh dạy làm bài tập à?”

Hạ Ngưỡng dụi mặt vào cổ anh, giống như con thú nhỏ tìm kiếm sự an ủi, thì thầm làm nũng: “Bao nhiêu năm rồi em vẫn chưa thành học bá được.”

Động tác vô thức của cô khiến lòng anh mềm nhũn, lồng ng.ực rung lên theo tiếng cười. Anh hôn nhẹ lên vành tai cô, tiếp tục dây dưa một lúc lâu, sau đó xoa xoa bụng cô hỏi: “Muốn ăn gì cho bữa tối đây?”

Hạ Ngưỡng uể oải khoác hai tay lên vai anh: “Anh nấu? Tùy anh, làm món gì đơn giản thôi cũng được.”

Đoạn Tiêu đã luyện nấu ăn thành thạo trong hơn một năm du học, kỹ năng bếp núc cũng cải thiện không ít.

Ngược lại, Hạ Ngưỡng vẫn chưa từng bước vào bếp, cả đời nấu ăn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Với cô thì công việc nhà lớn nhất là xử lý chuyện tắm táp và thay nước cho Năm Giờ Rưỡi, mà việc này cũng không đáng gọi là phiền phức.

Sau khi kết hôn, cuộc sống của gia đình nhỏ với hai người và một chú mèo vẫn giữ nguyên như trước.

Duy nhất chỉ có Ôn Vân Miểu, sau khi thực tập xong, bị phân công ra chi nhánh ở Tỉnh kế bên, khiến Hạ Ngưỡng lo lắng suốt một thời gian.

Mãi cho đến khi Ôn Vân Miểu hẹn hò với một nghiên cứu sinh tiến sĩ có vẻ đáng tin cậy, Hạ Ngưỡng mới ngừng băn khoăn và thôi hỏi han liên tục.

Đám bạn của Lục Gia Trạch vẫn vậy, người tiếp tục học hành, người thì tiếp nhận quản lý doanh nghiệp của gia đình, ai nấy đều bận rộn. Thỉnh thoảng họ vẫn tụ tập, lái xe đi chơi và dẫn theo bạn đời mới của họ.

Thế nhưng, giữa những thay đổi và vòng xoay của năm tháng, mối quan hệ ổn định nhất vẫn là cặp đôi Đoạn Tiêu và Hạ Ngưỡng.

Câu chuyện của họ đã bị đồn đại lung tung trong giới.

Nếu trách thì chỉ có thể trách Lục Gia Trạch và Hứa Nghê trong một lần cãi nhau đã vô tình nói ra vài chi tiết, bị người khác bóp méo và thêu dệt thành đủ loại phiên bản.

Đến kỳ nghỉ Đông trong năm học thạc sĩ thứ hai của Hạ Ngưỡng.

Đã xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ.

Cả nước xuất hiện những kiểu thời tiết bất thường hiếm thấy, Kinh Châu cũng không ngoại lệ. Từ đầu Đông, thành phố liên tục hứng chịu mưa lớn nhiều ngày, gây ra ngập lụt nghiêm trọng, ảnh hưởng lớn đến đời sống người lao động tầng lớp thấp.

Trước thảm họa thiên nhiên như vậy, tập đoàn Đoạn thị phải phát huy tinh thần doanh nghiệp đầu tàu, tích cực đóng góp tiền và vật tư cứu trợ.

Hôm đó, Hạ Ngưỡng lái xe đến công ty để đưa tài liệu cho Đoạn Tiêu, nhưng trên đường gặp một chiếc xe chở sản phụ bị hỏng. Tài xế đang cuống cuồng tìm người giúp đỡ.

Không nghĩ nhiều, cô lập tức cho sản phụ lên xe mình.

Suốt quãng đường, để tiết kiệm thời gian, cô thậm chí đã vượt hai đèn đỏ, nhưng vẫn không kịp.

Đứng ngoài phòng phẫu thuật, cô nghe bác sĩ trưởng ca nói rằng sản phụ bị băng huyết khi sinh.

Người nhà vẫn chưa tới, bệnh viện theo quy định không hỏi ý kiến về việc “Giữ mẹ hay giữ con”, thông thường sẽ ưu tiên bảo vệ mẹ.

Đến khi gia đình sản phụ kịp đến, họ được thông báo đứa bé đã không qua khỏi.

Người chồng lập tức đổ lỗi cho Hạ Ngưỡng, chất vấn cô: “Cô lái xe kiểu gì đấy?”

“Có phải xe cô va chạm đâu đó không? Bình thường vợ tôi khỏe mạnh thế, sao lại không giữ được con tôi chứ!”

“Chuyện này cô không thoát được đâu, nhất định phải chịu trách nhiệm!”

Đoạn Tiêu và người nhà của sản phụ gần như đến bệnh viện cùng lúc. Khi đó, cảnh sát cũng có mặt để ghi lời khai.

Khi họ đến, người đàn ông kia lập tức im bặt.

Người nhà của sản phụ chỉ tay vào mặt anh ta, chửi mắng không tiếc lời, chủ yếu trách anh ta ngược đãi vợ, mới gây ra bi kịch hôm nay.

Ngoài cửa phòng bệnh, người khóc kẻ mắng không ngớt.

Sản phụ vừa trải qua ca phẫu thuật, nằm bất tỉnh trên giường bệnh.

Ban đầu, Đoạn Tiêu còn định nhờ luật sư kiện người đàn ông đó, nhưng Hạ Ngưỡng kéo anh đi, khuyên nhủ anh tha được thì nên tha.

Sự việc sản phụ bị sảy thai vốn không liên quan gì đến cô.

“…Khi anh ta lao đến mắng em, câu đầu tiên em nghĩ trong đầu là ‘Người tốt không được báo đáp’.” Hạ Ngưỡng cúi đầu, giọng uể oải, “Việc em làm hôm nay, giống hệt bố em ngày xưa.”

Đoạn Tiêu nắm lấy tay cô, bao bọc bàn tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay ấm áp của mình.

Hạ Ngưỡng nghẹn ngào, bất bình nói: “Thật ra, em đã sớm biết người tốt chẳng được gì. Nếu không, bố em sẽ không mất sớm, mẹ em cũng sẽ không đi theo, và em cũng chẳng bị Nhiếp Tiểu Trượng trả thù.”

Anh nghe xong, không nhịn được cười: “Em định làm phản diện sao?”

Hạ Ngưỡng bĩu môi, không cam lòng đáp: “Đúng thế, làm phản diện cũng tốt mà.”

“Nếu không có em, hôm nay có thể đã thành một xác hai mạng rồi.” Đoạn Tiêu ôm vai cô, vỗ về nhẹ nhàng, “Em cứ làm việc thiện của mình, kẻ ác sẽ gánh chịu ác báo của kẻ ác.”

Hạ Ngưỡng hiếm khi oán thán sự bất công, có lẽ vì hai năm nay được sống quá yên bình, chẳng muốn chịu bất kỳ uất ức nào.

Dù nói cứng như vậy, nhưng cô lại chẳng nỡ làm gì ác ý.

Hạ Ngưỡng là kiểu người dù bị vu khống một trăm lần khi cứu người bên đường, lần thứ một trăm lẻ một cô vẫn có thể sẽ cứu, bởi cô nghĩ: nếu đó là thật, mà cô bỏ lỡ thì sẽ hối hận cả đời.

Không phải vì ngốc, mà vì lòng quá thánh thiện.

Đoạn Tiêu cúi đầu, để cằm tựa lên mái tóc đen mượt của cô, anh nhẹ nhàng ôm rồi vỗ nhè nhẹ lên lưng cô: “Hạ nhà anh rất giỏi.”

Cách dỗ dành của anh ngày càng thuần thục.

“Đống tài liệu có gấp không?” Cô nằm trong lòng anh, hỏi khẽ, “Có làm lỡ việc của anh không?”

Đoạn Tiêu lắc đầu: “Không gấp, nhưng anh có chuyện khác cần bàn với em.”

Hai tiếng sau, Hạ Ngưỡng đứng trong văn phòng của anh, nhìn cô bé ba tuổi xuất hiện trước mặt. Cô im lặng rất lâu, rồi cầm điện thoại gõ một dòng chữ đưa cho anh.

【Anh mang con riêng ra mắt em à?】

Đoạn Tiêu liếc mắt đọc xong trong một giây, nhấc tay gõ nhẹ lên trán cô: “Là con gái của Lục Gia Trạch.”

Cô bé nghe thấy tên bố mình, liền nhảy xuống khỏi ghế, lễ phép nói: “Chào dì, con tên ở nhà là Ngải Ngải.” Cô bé nghiêm túc giải thích: “Ngải* trong câu ‘Ta đi trong đồng ruộng, lúa mạch mọc xanh tươi’ ấy ạ*.”

(*Raw gốc: “我行其野,芃芃其麦” trong đó từ “芃芃” là tên ở nhà của cô bé. 芃 (péng) là một chữ Hán hiếm, có nghĩa là “Tươi tốt”, “Xanh mướt” hoặc “Mọc sum suê”, thường dùng để chỉ cây cối, lúa mì phát triển mạnh mẽ, sinh sôi nảy nở.)

Hạ Ngưỡng há hốc mồm: “Lục Gia Trạch sinh con với ai vậy?”

Lục Ngải Ngải đáp: “Mẹ con tên là Vu Tuyết Vũ.”

“…”

Có một số chuyện không tiện nói trước mặt trẻ con, Hạ Ngưỡng lại lấy điện thoại gõ một dòng:【Hai người đó không phải đã chia tay nhiều năm rồi sao?】

Đoạn Tiêu kéo cô ra khỏi phòng nhỏ trong văn phòng, giải thích vì sao cô bé lại đến đây.

Thì ra, sau khi chia tay Vu Tuyết Vũ phát hiện mình mang thai.

Lục Gia Trạch – gã đàn ông vô tâm, không hề hay biết có người vì mình mà chấp nhận ẩn danh, sinh con một mình.

Cho đến năm nay, Vu Tuyết Vũ quyết định rời khỏi Kinh Châu và không muốn một mình nuôi dạy đứa bé nữa, nên đã gửi cô bé đến đây.

Trong số các bạn gái trước đây của Lục Gia Trạch, Vu Tuyết Vũ là người để lại ấn tượng tốt nhất với Hạ Ngưỡng. Hai người thậm chí còn giữ liên lạc.

Mặc dù không quá thân thiết, nhưng giữa Hạ Ngưỡng và Vu Tuyết Vũ cũng có thể xem như bạn bè. Chỉ là vì liên quan đến Lục Gia Trạch nên thường ngày hai người không liên lạc nhiều. Nhưng lúc đám cưới, Hạ Ngưỡng vẫn mời cô ấy đến.

Tính toán lại tuổi của Lục Ngải Ngải, Hạ Ngưỡng tức giận kêu lên: “Lục Gia Trạch đúng là đồ c.ầm thú! Khi đó Tuyết Vũ còn chưa học xong đại học…Không!”

Cô chưa kịp nói hết câu đã bị Đoạn Tiêu bịt miệng. Anh giữ cằm cô, nhẹ nhàng bóp má: “Bình tĩnh nào.” Anh nói tiếp: “Mai em đưa bé đi học lớp tư duy logic, anh tan làm sẽ qua đón.”

“Học sớm thế á?”

“Ông nội Lục Gia Trạch đăng ký, với bé con cũng thích đi. Đừng nhìn vẻ ngây ngô của nó, nó ranh mãnh lắm, còn hơn cả Ôn Vân Miểu.”

Hạ Ngưỡng khó hiểu: “Miểu Miểu thì ranh mãnh chỗ nào? Em còn sợ con bé bị bắt nạt ngoài kia nữa là.”

Đoạn Tiêu bật cười, nhìn cô đầy vẻ cưng chiều: “Vợ ơi, trong nhà mình chỉ có mỗi em là không tinh ý thôi.”

“…”

Cô không phản bác, hỏi lại: “Vậy Lục Gia Trạch đâu rồi?”

“Cậu ấy nói qua Úc một thời gian lo công việc, sẽ về trước Tết.” Đoạn Tiêu nhún vai, giọng điệu chẳng mấy bận tâm, “Chắc đi tìm mẹ đứa nhỏ đấy.”

Hạ Ngưỡng nghi ngờ: “Có thể không? Tuyết Vũ đâu có ở Úc. Hôm qua em lướt thấy cô ấy đăng story, hình như tham gia chương trình giáo d.ục tình nguyện ở miền Tây, đang xuống vùng sâu vùng xa.”

“Thế thì cậu ấy qua Úc làm gì?”

“Chắc là đi công tác thật, nói chung không giống như anh nghĩ đâu.”

“Sao em chắc thế?”

Cô nhún vai: “Vì Lục Gia Trạch không phải anh mà.”

Người như Đoạn Tiêu, yêu là phải giữ bên cạnh, nhớ thì phải xuất hiện trước mặt. Anh không dễ dàng nhận định ai, nhưng một khi đã chọn thì sẽ không buông tay. Anh không muốn cô nhìn người khác, càng không chịu nổi nếu cô thân thiết với người khác giới nào có ý đồ với cô.

Đoạn Tiêu không biết rằng không phải ai cũng yêu giống như cách anh yêu cô. Nhưng mà tình yêu kiểu này hao tâm tốn sức, dành cho một người đã đủ cạn kiệt chính mình. Nhưng trong cái vòng tròn của anh, ai nấy đều số hưởng, chẳng ai cần tình cảm kiểu “Thà thiếu chứ không thừa” này.

Lúc ấy, từ căn phòng nhỏ vọng ra tiếng gõ cửa, ngắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Bị nhốt trong đó, Lục Ngải Ngải không mở cửa, chỉ lớn giọng hỏi: “Hai người ở ngoài lâu vậy, có phải đang hôn nhau không?”

Câu nói bất ngờ khiến Hạ Ngưỡng sững người, quay sang nhìn anh.

Đoạn Tiêu bất lực đáp lại ánh mắt cô bằng một biểu cảm: “Liên quan gì đến anh chứ?”

“Khi đến đây, bố cháu đã nói rồi. Chú Đoạn rất thích hôn vợ mình.” Lục Ngải Ngải nghiêm túc nói với giọng non nớt: “Bố bảo cháu chịu khó nhắm mắt lại khi cần.”

Hai vợ chồng: “…”

Lớp học của Lục Ngải Ngải kéo dài đến tận một ngày trước Giáng sinh.

Trong khi đó, chuyến bay về nước của Lục Gia Trạch lại rơi vào hôm sau Giáng sinh.

Điều đó đồng nghĩa với việc Giáng sinh năm nay, Đoạn Tiêu không còn cái bóng đèn là Ôn Vân Miểu, nhưng lại thêm một tiểu quỷ phiền phức là con gái của bạn anh chen vào giữa hai người.

Cuối tháng 12 ở Kinh Châu đã có vài trận tuyết rơi, nhiệt độ xuống rất thấp. Anh vốn định đưa Hạ Ngưỡng – người sợ lạnh, đến khu trang viên ở Miami đã hoàn thiện để cùng nhau đón Giáng Sinh.

Vì vậy, hôm nay khi đi đón Lục Ngải Ngải tan học, Đoạn Tiêu có chút không vui. Lại đúng lúc gặp kẹt xe trên đường, thành ra đến nơi hơi muộn.

Kết quả là khi vừa đến cổng trường, anh đã nhìn thấy cô bé đang đánh nhau với một cậu nhóc.

Cô bé 3 tuổi rưỡi, thân hình hơi mũm mĩm hơn các bạn cùng trang lứa nên thường xuyên bị một vài cậu bạn xấu tính trêu chọc.

Dù sở hữu thân hình mũm mĩm, nhưng số thịt trên người Lục Ngải Ngải không hề uổng phí. Cô bé đè cậu bạn xuống, ngồi hẳn lên người cậu bé mà đánh tới tấp.

Đoạn Tiêu đứng từ xa nhìn, bật cười khẽ, còn huýt sáo rồi vỗ tay tán thưởng: “Bravo.”

Chỉ khi thấy cậu nhóc bị đánh đến bật khóc, giáo viên và phụ huynh chạy tới, anh mới thong thả bước tới, nhấc Lục Ngải Ngải lên như xách một con gà con: Tự đi mà giải thích, đừng để chú phải dọn dẹp rắc rối cho cháu.”

“Dạ!”

Lục Ngải Ngải nghiêm túc gật đầu, chỉnh lại bộ đồ bị bẩn rồi đi thẳng đến chỗ giáo viên. Đứng trước người lớn, cô bé lập tức rơi nước mắt, tố cáo cậu bạn kia đã gọi mình là “Đồ con lợn”, dùng những lời lẽ cực kỳ xúc phạm.

Phụ huynh cậu nhóc không bày tỏ ý kiến, giáo viên cũng chỉ biết bất lực thở dài. Mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết, hai chú cháu cùng đi về bãi đỗ xe.

Lục Ngải Ngải vừa nhảy chân sáo vừa vỗ tay như chẳng hề nhớ chuyện vừa xảy ra, nước mắt còn chưa khô đã quay sang nịnh nọt: “Cháu thích chú Đoạn đến đón cháu tan học!”

Đoạn Tiêu hai tay đút túi, bước chậm rãi để theo kịp đôi chân ngắn ngủn của cô bé: “Tại sao?”

“Chú Đoạn không nói nhiều như ông nội. Ông nói nhiều lắm.” Cô bé thờ ơ nói, “Ngải Ngải không thích nghe.”

Với đứa trẻ ba tuổi cái gọi là “Nói nhiều” thực chất là một vài bài giáo huấn người lớn thường hay lặp đi lặp lại.

Người ta thường nói, trẻ con ba tuổi như cụ già.

Gia đình họ Lục toàn những ông bà lớn tuổi thích dạy đời, khiến cô bé không tài nào chịu nổi.

Mà Đoạn Tiêu cũng không hứng thú với việc truyền đạt những triết lý sống. Anh biết tất cả những quy tắc trong đời đều do con người đặt ra, chỉ là những bức tường ngăn cách được xây bằng ngôn từ đẹp đẽ và những định kiến chủ quan.

Mỗi người có con đường riêng, bí quyết đi hết con đường đó chỉ có thể do chính họ tự tìm ra.

Sau khi lên xe, anh không về nhà ngay.

Hạ Ngưỡng đã đặt trước một quán ăn tư nhân, nói rằng tối nay muốn ăn ở ngoài.

Nhưng do hôm nay là ngày lễ nên đường kẹt cứng. Trên màn hình trong xe đang chiếu bản tin về ngành giải trí, trùng hợp lại đúng lúc chiếu phần phỏng vấn của Đoạn Cận Tình.

Trong buổi phỏng vấn, cô ấy nhắc đến Hạ Ngưỡng với thái độ thoải mái, vui vẻ. Bên cạnh, một nam diễn viên từng gặp Hạ Ngưỡng ở phim trường vài lần cũng tranh thủ khen ngợi cô bằng những lời đầy thiện cảm.

Lục Ngải Ngải ngồi trong ghế trẻ em, tò mò chỉ vào màn hình bị khóa lại: “Sao họ cứ nhắc tên dì Hạ thế ạ?”

Đoạn Tiêu đang bực bội vì tắc đường, muốn hút thuốc nhưng ngại có trẻ nhỏ trong xe. Anh trả lời qua loa: “Vì vợ chú giỏi vãi chưởng, ai cũng thích cô ấy.”

“Cái gì gọi là giỏi —”

Cô bé chưa kịp hỏi xong đã bị Đoạn Tiêu chìa tay dọa, làm cho im bặt.

Chú Đoạn vừa đẹp trai nhưng cũng rất dữ dằn kia đã dùng cách chẳng mấy dịu dàng để bắt cô bé im lặng. Lục Ngải Ngải rụt cổ lại, ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám nói thêm lời nào.

Đoạn Tiêu thu lại tay, tiếp tục nhắc nhở: “Đừng học cách chú nói chuyện, muốn hại chú bị vợ đánh à?”

Lục Ngải Ngải lắc đầu đầy vẻ giả tạo, sau đó buột miệng: “Nhưng mỗi lần dì Hạ đấm chú, chú lại cười vui vẻ lắm mà.”

“Vớ vẩn, cô ấy đánh chú là vì yêu chú nhất.” Đoạn Tiêu tựa đầu vào ghế, tiện tay khiêu khích: “Cháu thấy cô ấy đánh cháu bao giờ chưa?”

“…”

May mà đường không quá dài, Lục Ngải Ngải im lặng và chịu đựng trong sự bức bối cho đến khi gặp được Hạ Ngưỡng.

“Quán dì đặt vẫn đang dọn bàn, phải đợi nửa tiếng nữa mới có chỗ.” Cô nắm tay Lục Ngải Ngải rồi đưa thẻ nhận số trên tay cho anh, ” Em gọi hai ly đồ uống nóng rồi, anh ra lấy giúp em.”

Lục Ngải Ngải ngạc nhiên hỏi: “Dì Hạ, sao chỉ gọi hai ly? Chúng ta có ba người mà.”

Đoạn Tiêu cúi người trêu chọc: “Cháu mà cũng tính là một người à?”

“Anh mới không tính là một người.” Hạ Ngưỡng chen lời, nói như thật, “Anh và em uống chung một ly.”

“…”

Đoạn Tiêu đứng thẳng người, không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thân thiện.

Hạ Ngưỡng cười toe, lộ cả hàm răng trắng, giục anh: “Mau đi đi, mọi người đang xếp hàng chờ kia kìa.”

Gần quảng trường có một tác phẩm điêu khắc tuần lộc khổng lồ để mừng Giáng sinh, xung quanh còn có các thương gia hóa trang thành ông già Noel bán quà tặng.

Hạ Ngưỡng dắt tay đứa trẻ đi sang bên, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn từ Đoạn Tiêu gửi đến, là một bức chụp màn hình từ camera giám sát ở cửa nhà Trương.

Một chiếc hộp lớn được bọc bằng dây ruy băng, đang được chất ở trước cửa.

【Tiêu】: ? Không phải em mới từ nhà đi sao?

【Cấm Tiêu】: Sáng nay em ra ngoài làm hậu kỳ cho chương trình vũ đạo, chưa về nhà. Đây là cái gì?

【Tiêu】: …

【Tiêu】: Quà Giáng sinh của anh. Ăn xong, đứa nhóc này không được về nhà chúng ta.

【Cấm Tiêu】: Tại sao? Ngày mai bố nó sẽ đến đón mà.

【Tiêu】: Tối nay anh sẽ nhờ ông nội nó đến đón.

【Tiêu】: Vì chồng em muốn đón một Giáng sinh không phù hợp với trẻ con.

“…”

Hạ Ngưỡng cất điện thoại, không thèm trả lời.

Lục Ngải Ngải chú ý đến bộ râu trắng của ông già Noel, kéo tay cô: “Dì Hạ, ông già Noel thật có giống thế này không? Lúc nhỏ dì đã gặp bao giờ chưa?”

Hạ Ngưỡng liếc qua, thấy Đoạn Tiêu đang cầm hai ly đồ uống nóng đi đến.

Mấy học sinh nghịch ngợm chạy nhảy gần đó suýt va vào anh. Ly đồ uống không được đậy kín, anh phải giơ tay cao để tránh bị đổ.

Nhìn khuôn mặt đầy vẻ khó chịu của anh, cô bật cười, cúi xuống nói nhỏ với Lục Ngải Ngải: “Dì chưa gặp ông già Noel, nhưng dì đã gặp tình nhân Giáng sinh.”

Khi đưa đồ uống cho cô bé, đôi chân ngắn của Ngải Ngải bỗng chốc bị nhấc khỏi mặt đất. Đó là vì Đoạn Tiêu đã dùng một tay bế cô bé lên.

Xung quanh, đám đông ngày càng náo nhiệt vì chương trình bốc thăm trúng thưởng.

Tay của Hạ Ngưỡng đang buông xuống cũng bị anh nắm chặt, cơ thể nghiêng về phía cô, sát lại gần hơn, nắm tay cô cùng bước giữa dòng người ồn ào.

Cô mỉm cười, khẽ siết lại bàn tay đang nắm lấy mình, sánh bước bên anh.

Dường như cả đời này luôn như thế.

Đường tuy dài, nhưng cũng có lúc đón được gió.

[Kết thúc truyện.]

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.