Cả một đêm trằn trọc, từ phòng ngủ đến phòng tắm rồi quay lại giường, đến khi cô yên bình ngủ thiếp đi thì trời đã dần sáng.
Dù khoảng cách gần gũi đến mức nào, nhưng Đoạn Tiêu vẫn chỉ cảm thấy như mình đang đẩy cô ra xa hơn.
Năm thứ ba sau khi tốt nghiệp, anh giành được quyền kiểm soát thị trường công nghiệp lớn nhất Bắc Mỹ.
Vị giáo sư già đã dạy anh rất nhiều điều giờ đang nằm trên giường bệnh, mắt khép hờ nhìn anh, cũng đang dạy anh bài học cuối cùng: “Xiao, em quá nóng vội để nhanh chóng đạt được thành công. Đôi khi tôi tự hỏi, em thực sự là đang không ngừng đạt được, hay là không ngừng đánh mất? Có quá nhiều lợi ích đạt được nhưng những điều chân thật lại quá ít.”
Anh cầm hai hộp thuốc diazepam* trong tay, không nói gì.
(*Diazepam: Diazepam là loại thuốc an thần, gây ngủ, làm giảm tình trạng lo âu.) “Dựa vào thuốc thực sự hiệu quả sao? Em đang kiềm chế d.ục v.ọng của mình sao?” Vị giáo sư già th.ở d.ốc, ánh mắt chứa đầy nỗi xót xa khi nhìn anh, “Em còn điều gì chưa nắm chắc trong tay sao? Em phải hiểu, không phá thì không xây.” Mọi người xung quanh đều lo lắng cho anh, bởi những năm gần đây cách hành xử của Đoạn Tiêu ngày càng trở nên nguy hiểm và khó lường. Anh ra ngoài lúc nào cũng mang theo hàng chục loại giấy tờ tùy thân khác nhau, hoạt động kinh doanh trải dài khắp các khu vực và quốc gia. Anh thao túng thị trường chứng khoán, nắm giữ các huyết mạch kinh tế ở nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-chan-mua-ha-tuoc-nhi/2005773/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.