🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cả một đêm trằn trọc, từ phòng ngủ đến phòng tắm rồi quay lại giường, đến khi cô yên bình ngủ thiếp đi thì trời đã dần sáng.

Dù khoảng cách gần gũi đến mức nào, nhưng Đoạn Tiêu vẫn chỉ cảm thấy như mình đang đẩy cô ra xa hơn.

Năm thứ ba sau khi tốt nghiệp, anh giành được quyền kiểm soát thị trường công nghiệp lớn nhất Bắc Mỹ.

Vị giáo sư già đã dạy anh rất nhiều điều giờ đang nằm trên giường bệnh, mắt khép hờ nhìn anh, cũng đang dạy anh bài học cuối cùng: “Xiao, em quá nóng vội để nhanh chóng đạt được thành công. Đôi khi tôi tự hỏi, em thực sự là đang không ngừng đạt được, hay là không ngừng đánh mất? Có quá nhiều lợi ích đạt được nhưng những điều chân thật lại quá ít.”

Anh cầm hai hộp thuốc diazepam* trong tay, không nói gì.

(*Diazepam: Diazepam là loại thuốc an thần, gây ngủ, làm giảm tình trạng lo âu.)

“Dựa vào thuốc thực sự hiệu quả sao? Em đang kiềm chế d.ục v.ọng của mình sao?” Vị giáo sư già th.ở d.ốc, ánh mắt chứa đầy nỗi xót xa khi nhìn anh, “Em còn điều gì chưa nắm chắc trong tay sao? Em phải hiểu, không phá thì không xây.”

Mọi người xung quanh đều lo lắng cho anh, bởi những năm gần đây cách hành xử của Đoạn Tiêu ngày càng trở nên nguy hiểm và khó lường.

Anh ra ngoài lúc nào cũng mang theo hàng chục loại giấy tờ tùy thân khác nhau, hoạt động kinh doanh trải dài khắp các khu vực và quốc gia.

Anh thao túng thị trường chứng khoán, nắm giữ các huyết mạch kinh tế ở nhiều nơi khác nhau. Chỉ cần giữ vững quy tắc ở những nơi đó, những kẽ hở mà người khác muốn tìm cách lợi dụng cũng không thể tìm ra.

Thương trường anh có lối đi riêng, chính trị anh có người hậu thuẫn.

Kẻ thông minh luôn khó đối phó nhất. Anh không bao giờ để mình rơi vào tình cảnh bị giam cầm hay lầy lội trong vũng bùn.

Vậy thì còn điều gì cần kiềm chế nữa?

Những năm qua, Đoạn Tiêu rất ít khi dừng lại để tự hỏi câu hỏi này. Đối với anh, đó chỉ là việc lặp đi lặp lại ngày qua ngày, hao tổn sức khỏe để đổi lấy khối tài sản mà ai ai cũng thèm muốn, rồi sống một cuộc đời cao cao tại thượng.

Nhưng nghĩ kỹ, anh cũng từng có những giây phút bình tĩnh lại.

Mười năm trước là lần thứ nhất, sáu năm trước là lần thứ hai.

Và đêm nay là lần thứ ba.

Đoạn Tiêu nhìn Hạ Ngưỡng đang nằm trên giường. Tại sao vòng vo mãi, cô vẫn là người khiến anh nghiện nhất? Điều ám ảnh anh rốt cuộc là gì?

Là sự lương thiện của cô, sự đơn thuần của cô, sự kiên cường của cô.

Nếu cô có thể đối xử tốt với mọi người thì liệu cô có thể đối xử tốt với anh? Mười năm trước cô đã lựa chọn cứu anh, vậy tại sao không thể chấp nhận phần đen tối của anh?

Anh không nên buông tay vào mùa Hè năm ấy, không nên để vết thương ấy nhiễm trùng.

Để rồi đổi lại mỗi đêm mất ngủ sau này, vết thương ấy không ngừng xấu đi, cho đến khi sự thối rữa của ha.m mu.ốn nuốt chửng bản thân anh.

Khi Hạ Ngưỡng mở mắt, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình như vừa bị tháo rời rồi lắp lại. Ký ức về đêm qua đứt quãng như thể cô uống đến say mèm, nhưng cô biết rõ rằng mình không uống quá nhiều.

Rèm cửa vẫn đóng kín, trong phòng ngoài cô ra thì không còn ai khác.

Trong một sự nhầm lẫn kỳ quặc nào đó, cô đã ngủ với Đoạn Tiêu.

Cô đã ngủ với người yêu cũ từ 8 trăm năm trước chưa từng liên lạc lại, suốt một đêm.

Hạ Ngưỡng cảm thấy cuộc đời 24 năm luôn đi đúng khuôn khổ của mình, chỉ trong một đêm đã hoàn toàn mất sạch sự trong sạch. Cô mệt mỏi xoay người, mặt vùi vào chiếc gối mềm mại, cố gắng trốn tránh hiện thực.

Tại sao lại là anh…

Năm đó, chia tay là quyết định mà cô đã suy nghĩ thấu đáo. Ở độ tuổi này, cô cũng đã chẳng còn coi mối tình đầu thuở 17, 18 là điều quan trọng nữa.

Có lẽ là do những ly rượu bị pha trộn gì đó, cơ thể vẫn còn lưu giữ ký ức mơ hồ, từng khung hình ngắt quãng hiện lên trong đầu cô.

Trong suốt quá trình, cảm giác không hẳn là khó chịu, chỉ là khi tỉnh táo lại, hậu quả để lại thật sự nặng nề.

Cô cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ bằng lụa trên người, rõ ràng là của Đoạn Tiêu. Trên cánh tay cô vẫn còn vài vết đỏ nhàn nhạt, chắc hẳn cũng do anh để lại.

Hóa ra trên giường, anh lại có phong cách này sao?

Đêm qua, đến mấy lần dường như vẫn không đủ.

Quá xấu hổ, thực sự quá xấu hổ… Làm thế nào để đối mặt với đối tượng tình một đêm đây, huống chi đối tượng này lại chính là người yêu cũ mà cô từng chia tay?

Hạ Ngưỡng buột miệng phát ra một tiếng r.ên rỉ đầy buồn bực.

Đúng rồi, để phòng bất trắc, trước tiên phải đi uống thuốc tránh thai đã.

Nhưng trong lúc lý trí của cô vừa trở lại, tiếng xoay tay nắm cửa đột nhiên vang lên.

Hạ Ngưỡng quay người hơi mạnh nên kéo căng cơ ở đùi, đau đến mức nhăn nhó mặt mày. Cô giấu nửa mặt vào trong chăn, ánh mắt vừa cảnh giác vừa lúng túng nhìn về phía cửa.

Khi Đoạn Tiêu bước vào mang theo mùi khói thuốc nồng đậm. Anh mặc sơ mi và quần tây, tóc chải gọn gàng sang một bên, như thể chỉ cần khoác thêm một chiếc áo vest là có thể đi làm ngay lập tức.

Rõ ràng anh đã thức dậy từ lâu.

Trong khoảnh khắc im lặng khi cả hai nhìn nhau, Đoạn Tiêu là người phá vỡ bầu không khí trước, giọng điệu bình thản như không có chuyện gì xảy ra: “Xuống ăn sáng chứ?”

“Mấy giờ rồi?” Giọng Hạ Ngưỡng hơi khàn, cô ho khan một tiếng, rồi đỏ mặt hỏi tiếp: “Túi và quần áo của tôi đâu? Anh đi đâu vậy?”

“10 giờ rồi. Túi của em để ngoài bàn trà. Tôi vừa xong việc quay lại.” Anh kiên nhẫn trả lời từng câu một, cuối cùng cố ý nhấn mạnh: “Quần áo bị hỏng rồi. Tôi đã chuẩn bị sẵn một bộ mới ở cuối giường.”

Cô càng thêm lúng túng: “Cả đồ lót cũng…”

“Đều có cả.”

Hạ Ngưỡng khẽ ngồi dậy, ngập ngừng một lát rồi lí nhí nói: “À thì… Anh có thể giúp tôi mua thuốc được không?”

Đoạn Tiêu nhìn cô một cách vô cảm, tay đút túi quần: “Không cần đâu, tôi mới tiêm thuốc tránh thai không lâu.”

“…”

Thì ra kinh nghiệm của anh cũng khá phong phú đấy.

Cô không hiểu tại sao, nhưng trong lòng dâng lên chút cảm giác khó chịu. Rồi ký ức về cuộc gọi của anh trên xe tối qua chợt lóe lên trong đầu cô.

“Tôi không có ý gì khác.” Hạ Ngưỡng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Tôi chỉ muốn hỏi… hiện tại anh có bạn gái không?”

Đoạn Tiêu không nhanh không chậm trả lời: “Nếu có thì sao?”

Cô giận đến mức xấu hổ, thậm chí không nghe rõ anh chỉ đang giả định: “Tôi uống nhầm đồ, chẳng lẽ anh cũng uống nhầm sao? Nếu anh có bạn gái, tại sao không đẩy tôi ra?”

Anh xoa nhẹ ngón tay lên trán, cười một cách gian xảo và ác ý: “Tôi đâu có thiệt gì.”

“…”

Trong mắt anh, dường như không cần phải giữ sự thủy chung với người yêu. Từ thái độ của anh đêm qua, cũng đủ thấy anh chẳng thiếu bạn tình.

Cái “Văn hóa tốt” ở nước ngoài thực sự đã nuôi anh thành một kẻ phóng túng thế này.

Mặt Hạ Ngưỡng đỏ lên vì tức giận, cũng chẳng buồn đôi co với anh nữa. Cô đứng dậy, cầm túi quần áo mới ở cuối giường, hùng hổ đi vào phòng tắm.

Vừa vào phòng tắm có gương, cô mới nhìn rõ các dấu viết trên người mình có bao nhiêu là khoa trương..

Ngực, cổ, xương bả vai, và cả gốc đùi… Những vết đỏ chằng chịt như thể bị ai đó lang thang trên người cô cả đêm. Chẳng trách được toàn thân cô bây giờ đau nhức đến thế.

Anh đâu phải lần đầu đụng chạm phụ nữ, vậy mà lại hành xử như một con chó điên.

Trong túi quần áo là một chiếc váy dài, may mà còn có thêm một chiếc áo khoác ngoài để tạm che chắn chút ít.

Đợi cô thay đồ, dùng đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần chỉnh trang bản thân xong xuôi bước ra, mới phát hiện Đoạn Tiêu đã không còn trong phòng.

Dì Vương gõ cửa bước vào: “Cô Hạ, bữa sáng cô muốn dùng kiểu Trung hay kiểu Tây?”

“Cháu không ăn đâu ạ.” Khi cô cầm túi xách của mình lên thì nhận ra một chiếc đèn sáng đỏ nhấp nháy ở góc tường. Nhìn qua, cô hỏi: “Cái camera này đang hoạt động ạ?”

Phòng của Đoạn Tiêu là một căn hộ rộng rãi, bao gồm phòng khách bên ngoài và phòng ngủ bên trong. Chiếc camera mini nằm ở góc Đông Nam của phòng khách, đủ để bao quát toàn bộ khung cảnh ở đây.

Hạ Ngưỡng không nhớ rõ đêm qua bọn họ có làm gì ở bên ngoài hay không.

Nhưng cô biết rất rõ, mình đã c.ởi đồ ở ngoài.

Bằng chứng là đôi giày và chiếc váy bị xé rách vẫn nằm đó.

Dì Vương giải thích: “A Tiêu đã mấy năm nay không về nước. Đặt camera ở đây cũng không có vấn đề gì, vì cậu ấy tự theo dõi qua điện thoại.”

Hạ Ngưỡng mím môi: “Anh ấy đâu rồi ạ?”

“Vừa đi không lâu. Chủ tịch Đoạn gọi điện cho cậu ấy, chắc là vì công việc.”

“Số điện thoại của anh ấy…” Cô lấy hết can đảm nói nốt câu trước ánh mắt ngạc nhiên của Dì Vương, “Dì có thể nói cho cháu không?”

Trên đường về, Hạ Ngưỡng mở điện thoại và nhận được một loạt tin nhắn.

Đầu tiên là Ôn Vân Miểu hỏi sao tối qua cô không về nhà. Sau khi trả lời, lại nhận được một chuỗi cuộc gọi nhỡ dồn dập từ Trang Tĩnh: “Tối qua cậu làm gì mà không nghe điện thoại vậy?”

“Tớ quên bật máy…” Đầu cô vẫn hơi đau, không biết có phải do dư âm của thứ thuốc kia không. Vừa xoa thái dương vừa hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Lạc Tinh Lãng đang ở bệnh viện! Tối qua sau khi đưa bọn tớ về, chẳng hiểu sao lại bị xe tông phải.”

Hạ Ngưỡng nhíu mày: “Sao lại bị tông?”

“Tớ không rõ nữa, là một chiếc xe tải, va vào phần đuôi xe của anh ấy để lại vết xước khá lớn. Có lẽ tài xế là người mới biết lái thôi.”

“Bây giờ thì sao? Anh ấy thế nào rồi?”

“Người thì không sao, có túi khí bảo vệ, nhưng vẫn cần nằm viện vài ngày để theo dõi.” Trang Tĩnh hạ giọng, “Tớ đã gửi địa chỉ bệnh viện và số phòng của anh ấy rồi, cậu tự quyết định xem có muốn đi thăm hay không.”

Nói qua nói lại, ý tứ vẫn là muốn tác hợp cho cô và anh ấy.

Nếu là trước đêm qua, có lẽ Hạ Ngưỡng sẽ không cần suy nghĩ, nhưng bây giờ thì lại chần chừ: “Để sau đi. Anh ấy không sao, tớ đến làm gì.”

Trang Tĩnh chỉ tiếc luyện sắt không thành thép, trách cô không biết nắm bắt cơ hội: “Thăm bệnh mà cũng cần lý do sao! À đúng rồi, Lạc Tinh Lãng bảo cậu tối qua đi cùng bạn học cấp ba, là thế nào đây?”

Cô im lặng một lát: “Là tớ tự làm tự chịu.”

Dù bản thân không đặt nặng chuyện giữ gìn trinh tiết nhưng chuyện mơ mơ hồ hồ qua đêm với một người đàn ông có bạn gái, khiến Hạ Ngưỡng không cách nào thoải mái được.

“Cậu nói gì? Tớ nghe không rõ.”

“Không có gì.” Cô cảm nhận được điện thoại lại rung lên báo tin nhắn mới nên nói nhanh: “Không có gì thì tớ cúp trước đây.”

Trang Tĩnh nghi ngờ trước thái độ lạnh nhạt của cô: “Hạ Hạ, cậu làm sao thế?”

Hạ Ngưỡng cố gượng cười: “Thật sự không có gì. Là quản lý nhắn tin cho tớ, tớ phải xử lý công việc.”

Sau khi nói thêm vài câu, cuối cùng mới khiến Trang Tĩnh hết nghi ngờ.

Quả thực là quản lý của cô gửi tin nhắn, thông báo rằng sếp đã phê duyệt kỳ nghỉ của cô, phía đoàn múa cũng đồng ý cho cô một kỳ nghỉ ngắn.

Hơn một năm nay, Hạ Ngưỡng gần như không có ngày nghỉ, tất cả vì chuẩn bị cho chương trình lưu diễn với những vũ đạo tự biên. Đêm giao thừa cô cũng phải làm việc ở bên ngoài.

Điều này thực sự là tin tốt, nhưng lại đến vào thời điểm này.

Một khoảng thời gian rảnh rỗi, đủ để cô không ngừng suy nghĩ về chuyện xảy ra đêm qua.

Lạc Tinh Lãng lại gửi tin nhắn, lần này giọng điệu cẩn trọng hơn, hỏi cô tối qua đã nói chuyện thế nào với cậu Đoạn kia.

Hạ Ngưỡng nhìn tin nhắn mà đầu càng thêm đau nhức.

Nói một cách công bằng, người cô thực sự muốn ở bên là Lạc Tinh Lãng. Những cảm xúc với Đoạn Tiêu hồi trẻ chỉ là sự rung động bồng bột của tuổi thiếu nữ.

Còn với Lạc Tinh Lãng, mối quan hệ của họ trải qua những năm tháng đại học, trưởng thành và chín chắn hơn. Cả hai có chung quan điểm sống, điều kiện gia đình không quá chênh lệch, cách đối nhân xử thế cũng tương đồng.

Nhưng tại sao ngay khi họ đang cố gắng hàn gắn, cô lại để bản thân vướng vào Đoạn Tiêu theo cách này?

Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Ngưỡng về đến nhà, tắm lại một lần nữa, ăn chút đồ, cuối cùng không kiềm chế được mà nhắn tin cho Đoạn Tiêu: [Tôi là Hạ Ngưỡng, khi nào có thời gian nói chuyện được không?]

Xem xong một bộ phim, cô vẫn không nhận được hồi âm.

Mãi đến chiều muộn, Đoạn Tiêu mới gọi lại, giọng lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”

Giọng điệu của anh trầm ổn, như thể mọi chuyện chẳng có gì to tát.

Hạ Ngưỡng hồi hộp nói: “Chuyện tối qua, chúng ta coi như chưa từng xảy ra. Nhưng trong phòng ngủ của anh có camera, sao anh không nói sớm?”

“Quên mất.”

“…” Cô nghẹn lời, “Vậy anh có thể xóa phần video đó không?”

“Tôi không rảnh xem lại camera, muốn xóa thì tự em đến mà làm.”

Đoạn Tiêu nói xong trực tiếp cúp máy.

Năm giây sau, anh gửi cho cô một tin nhắn kèm định vị.

Hạ Ngưỡng nhìn địa chỉ, đó là một du thuyền du lịch tại cảng quốc tế Kinh Tân.

Du thuyền này sẽ đi đâu, cô vẫn chưa biết. Nhưng rõ ràng anh đang ở trên đó, và dường như tối nay sẽ rời đi.

Cô thở dài, những chuyện rắc rối cứ nối tiếp nhau.

Khi cô đi taxi đến bến cảng, đã là 8 giờ 30 tối. Gió biển thổi mạnh.

Không có vé tàu hay giấy tờ nên Hạ Ngưỡng không thể qua được khu vực hải quan, cô chỉ có thể lưỡng lự rút điện thoại định bấm số gọi cho anh.

Ngay lúc đó, một giọng nam cất lên phía sau: “Cô Hạ phải không?”

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Trợ lý Cừu đang nở nụ cười: “Tôi là trợ lý của sếp Đoạn ở trong nước. Hiện giờ sếp Đoạn đang ở trên du thuyền, không thể rời đi được nên mời cô đi cùng tôi.”

Hạ Ngưỡng ngập ngừng hỏi: “Tôi có thể lên tàu sao?”

“Cô mang theo hộ chiếu chứ?”

“Chắc là có.”

Cô mang theo chiếc túi đã từng dùng khi sang Seoul, trong đó vẫn còn cả vé máy bay lần trước.

Trợ lý Cừu dẫn cô vào khu vực VIP để làm thủ tục lên tàu, rồi chìa tay ra: “Cô cho tôi mượn hộ chiếu một chút.”

Hạ Ngưỡng đưa hộ chiếu cho anh ấy, nhân tiện liếc qua hành trình của du thuyền này. Điểm đến là một thành phố ở Dubai.

Cô có chút hoang mang, cũng không thể không thừa nhận rằng khoảng thời gian họ xa cách đã quá lâu.

Cô không hiểu gì về công việc hiện tại của Đoạn Tiêu, cũng không biết về các mối quan hệ xã hội của anh, càng không rõ quan điểm tình cảm của anh bây giờ ra sao.

Nhưng rõ ràng, trước đây họ đã không phải là người cùng một thế giới, hiện tại lại càng không phải.

Trợ lý Cừu dẫn cô đi qua lối lên du thuyền, lịch sự hỏi cô có bị say sóng không, rồi đưa cho cô một gói nhỏ thuốc chống say.

Hạ Ngưỡng cảm thấy điều đó thật thừa thãi.

Chẳng phải cô chỉ cần giải quyết xong việc của mình rồi xuống ngay hay sao?

Chiếc du thuyền sang trọng này là tuyến quốc tế khứ hồi, lớn ngoài sức tưởng tượng của cô, chẳng khác nào một thành phố ven biển di động.

Vừa bước lên tàu, nhân viên đã tươi cười đưa cho cô một tờ hướng dẫn chỉ đường.

Từ công viên trung tâm ngoài trời của khoang tàu đến quầy bar, nhà hát, nhà hàng, spa hay cửa hàng miễn thuế đều được mô tả chi tiết.

Có lẽ vì mùa Hè quá nóng nên nhiệt độ điều hòa trên du thuyền khá thấp. Dù lượng người đông, nhưng sự xuất hiện thường xuyên của nhân viên quản lý khiến mọi thứ không hề lộn xộn.

Ở tầng một, có một ban nhạc biểu diễn trực tiếp, thu hút không ít khán giả đứng xem.

Trợ lý Cừu dẫn cô đi thẳng lên trên, mỗi lúc một ít người hơn, không gian cũng trở nên yên tĩnh hơn.

Cửa thang máy mở ra ở một căn phòng lớn, trước mắt cô là một sòng bài nhỏ với khoảng chưa đến 20 người. Nam nữ tụ tập, đa phần là những người trẻ trong độ tuổi hai, ba mươi.

Có vài vệ sĩ đứng bên, có cả những người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.

Du thuyền này có 19 tầng, trái ngược với quy định cấm hút thuốc ở các tầng thấp hơn, khu vực này dường như không bị hạn chế, khắp nơi đều phảng phất mùi rượu và thuốc lá.

Ánh sáng trắng rực rỡ, khuôn mặt mọi người ẩn hiện qua làn khói xanh lượn lờ.

Những người ngồi các bàn đánh bài gần đó đều đồng loạt quay sang nhìn cô.

Gần hơn, một người đàn ông đang chuẩn bị bước xuống cầu thang. Trên tay anh ta đeo một chiếc đồng hồ Rolex Submariner, mùi rượu nồng nặc, dường như đã uống khá nhiều. Anh ta cố tình bước đến chắn đường cô.

Trợ lý Cừu đã quay lại thang máy, chỉ nói với cô rằng sếp Đoạn đang ở đây.

Hạ Ngưỡng một mình trong một không gian xa lạ, khó tránh khỏi cảm giác không thoải mái, nhíu mày nói: “Thưa ông, làm phiền nhường đường.”

“Cô lên đây bằng cách nào, đi nhầm chỗ à?” Người đàn ông vừa hỏi vừa nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt tò mò xen chút trêu chọc: “Cô là người nhà ai vậy?”

Cô không trang điểm, so với những người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy trong khoang này thì trông khá đơn giản. Gương mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ có phần ngây thơ.

Việc bị hiểu lầm là đi nhầm chỗ cũng không có gì khó hiểu.

Cô còn chưa kịp đáp, phía sau đã vang lên một giọng nam trầm ấm: “Người nhà tôi.”

Lời này vừa dứt, không chỉ người đàn ông trước mặt sửng sốt, mà những người xung quanh cũng không khỏi nín thở. Tiếng xào bài dần im bặt.

Hạ Ngưỡng nghiêng đầu nhìn về phía giọng nói, mùi thuốc lá hăng hắc đập vào mũi. Qua làn khói trắng dày đặc, cô thấy gương mặt sắc lạnh nhưng vô cảm của Đoạn Tiêu.

Anh vẫn mặc bộ đồ tây sáng nay, quần âu từ chất liệu lụa mềm cao cấp. Nhưng áo sơ mi đã không còn chỉnh tề, hai cúc áo dưới cổ mở rộng, trên xương quai xanh lộ ra vài dấu vết mờ ám.

Cô lặng lẽ nhìn đi nơi khác.

Người đàn ông trước mặt cô nở nụ cười gượng gạo, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi sếp Đoạn, vừa rồi tôi uống hơi nhiều.”

Đoạn Tiêu không đáp, chỉ dập điếu thuốc trên tay. Hành động bất ngờ khiến Hạ Ngưỡng giật mình lùi lại vài bước, suýt nữa hét lên.

Điếu thuốc trên tay anh thẳng thừng dí vào vai người đàn ông, xuyên qua lớp áo mỏng, để lại mùi cháy khét.

Người đàn ông đau đớn k.êu r.ên, cúi gập người xuống, nhưng không hề né tránh, càng không dám đưa tay ra đẩy anh ra.

Hạ Ngưỡng phản ứng lại, luống cuống kéo tay anh: “Anh đang làm gì vậy…”

Điếu thuốc đã bị dập tắt hoàn toàn, Đoạn Tiêu mới thả tay ra, chậm rãi và thản nhiên nói: “Tôi cũng uống nhiều, tưởng anh ta là cái thùng rác.”

Quá ngang ngược, đến một lời xin lỗi cũng không nói.

Người đàn ông kia toát mồ hôi lạnh, bị đối xử như vậy nhưng vẫn không dám nổi nóng. Tay anh ta ôm lấy vai bị cháy xém đến rách da, chỉ biết im lặng không nói gì.

Một vệ sỹ tiến đến kéo anh ta vào thang máy.

Toàn bộ khoang tàu, không ai nói một lời nào về cách hành xử tàn bạo của anh. Chỉ có Hạ Ngưỡng là hoàn toàn lạc lõng, tay run rẩy.

Cô khó tin hỏi: “Tại sao lại làm thế?”

“Là anh ta mạo phạm em trước.” Đoạn Tiêu hơi cúi người, như muốn đến gần để quan sát từng sợi mi của cô, rồi hỏi: “Em run cái gì?”

Hạ Ngưỡng không thể nào đoán được suy nghĩ của anh, cô lùi lại một chút rồi nói thẳng vào vấn đề: “Video.”

Anh khẽ liếc cô, không trả lời, chỉ xoay người đi vào trong.

Đó là một phòng áp mái, thông qua hành lang sòng bài. Anh bước vào, hai cánh cửa không khép như thể đang đợi cô.

Hạ Ngưỡng mặc kệ những ánh mắt dò xét xung quanh, cô chạy theo vào trong.

Đóng cửa lại, trước mắt cô là ban công kính chưa đóng hết, ngoài kia là mặt biển đen thẫm, sâu không thấy đáy.

Nhưng từ tầng dưới lại vang lên tiếng reo hò náo nhiệt, và cô cũng cảm nhận được du thuyền dường như đã bắt đầu di chuyển.

Gió biển lùa qua khe cửa thổi vào, cô xoa xoa cánh tay đang lạnh buốt, vội hỏi: “Tàu đã khởi hành rồi à? Không phải còn một giờ nữa mới đóng cửa sao?”

Đoạn Tiêu lấy một chai rượu Brandy từ tủ lạnh, ngồi xuống bàn trà rót rượu: “Em nhìn nhầm rồi.”

“Vậy tôi —”

“Ồn quá.” Anh thản nhiên dùng điều khiển đóng kín cửa sổ, cắt đứt mọi âm thanh từ bên ngoài, sau đó nghiêng đầu giải thích: “Đêm đầu khai trương, tối nay sẽ chơi tới bến.”

Hạ Ngưỡng không thể tin nổi, trừng mắt nhìn anh.

“Còn hai tiếng nữa là ra vùng biển quốc tế.” Đoạn Tiêu cầm ly rượu, lắc nhẹ chất lỏng bên trong, đi về phía cô: “Em có biết đám người ngoài kia đặt cược lớn đến mức nào không?”

Hạ Ngưỡng chẳng mảy may quan tâm đến sự xa hoa vô độ này, cô chỉ muốn biết bản thân phải làm gì tiếp theo.

Có lẽ ở bến dừng chân tiếp theo, cô có thể xuống tàu.

Đầu óc cô xoay chuyển, nghĩ nhanh các phương án ứng phó, nhưng vẫn cảm thấy tình huống này thật kỳ quái.

Nhìn khuôn mặt hoàn toàn xa lạ của anh, cô phân vân hỏi: “Video có thể xóa không?”

Đoạn Tiêu chú ý đến bước chân cô khẽ lùi lại, bật cười nhẹ: “Tất nhiên là được.”

Nhưng anh không đưa điện thoại, mà bật tivi lên, dùng điều khiển chỉnh về khung thời gian tối qua.

Trên màn hình lớn, từng cảnh quay đều lóa mắt đến chói lòa.

Nếu đến đây mà Hạ Ngưỡng còn không hiểu anh có ý đồ gì thì đúng là sống uổng phí ngần ấy năm trời. Cô bấm tắt tivi, tức giận đứng bật dậy: “Anh cảm thấy thú vị lắm sao?”

Đoạn Tiêu ung dung nhấp một ngụm rượu, giọng trầm trầm: “Với tôi, có gì là không thú vị?”

“Anh có bạn gái rồi! Dù có thế nào anh cũng chẳng thiếu người yêu, rốt cuộc giữ đoạn video đó là để uy hiếp tôi chuyện gì?”

“Em nói vậy là vì quan tâm sao? Tôi không có.”

Hạ Ngưỡng nhíu mày: “Không có cái gì?”

“Không có phụ nữ.” Anh dựa lưng vào ghế, nhìn thẳng vào cô, “Vậy được chưa?”

“Chuyện đó liên quan gì đến tôi!” Cô tức đến mức nói năng không chọn lời: “Đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, tôi có người mình thích rồi, cũng có cuộc sống của riêng mình. Chúng ta đã không gặp nhau bao nhiêu năm, anh tự nhiên xuất hiện——”

Đoạn Tiêu bình tĩnh ngắt lời: “Tôi không lãng phí thời gian.”

Anh quả thực không lãng phí bất kỳ giây phút nào.

Vừa trở về nước đã ngủ với cô, tối hôm sau lại lừa cô tới nơi này.

Du thuyền vừa khởi hành, đến Dubai ít nhất cũng phải mất một tháng. Muốn xuống tàu, cô cũng phải đợi 7-8 ngày sau ở điểm dừng tại Hàn Quốc hoặc Nhật Bản.

Còn hiện tại, mọi cuộc chơi trên biển đều do anh kiểm soát.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.