Trên giường và trong chăn đều tràn ngập mùi của hai người, kiều diễm và ám muội.
Nước nóng trong phòng tắm vẫn rơi xuống không ngừng, bờ môi ẩm ướt lướt qua phần cổ, giao hòa hơi ấm với cô. Hạ Ngưỡng còn phải phân tâm để ngăn động tác của anh lại: “Đừng nhìn.”
Đầu ngón tay thô ráp của anh mạnh mẽ tách hai chân cô ra, giọng nói mơ hồ: “Không nhìn làm sao biết em khó chịu chỗ nào?”
Cô cắn môi, thở hổn hển: “Không có…”
Đoạn Tiêu giữ chặt lấy xương hông gầy gò của cô, không cho cô lẩn tránh. Anh cố tình giả vờ không hiểu, hỏi tiếp: “Em nói gì?”
Hạ Ngưỡng bị anh làm cho bực mình, khẽ lẩm bẩm: “Không khó chịu.”
Anh bật cười, tiếng cười trầm thấp rơi xuống nơi cô vừa nuốt lấy thứ đó của anh. Anh lại hôn lung tung, đôi tay vẫn không quên xoa bóp phần eo mềm nhũn của cô: “Vậy sao vừa nãy em cứ khóc mãi?”
Lại hỏi, cô bèn im bặt.
Không phải anh không nghe rõ, mà đang cố tình trêu cô.
Khi được anh bế ra khỏi phòng tắm, Hạ Ngưỡng đã mềm nhũn và không muốn xuống lầu. Cô chỉ cảm thấy quá xấu hổ, không biết phải đối mặt với Hứa Nghê và mọi người thế nào.
Hơi nước khiến đầu óc cô choáng váng, mọi thứ trong đầu rối tung như hồ nhão.
Trên người cô là chiếc váy len màu be dài tới mắt cá chân, ôm sát đường cong cơ thể, tôn lên vóc dáng mảnh mai. Mái tóc đen dài thẳng tắp được cột lỏng bằng một chiếc dây buộc tóc rộng, rủ nhẹ xuống một bên vai.
Đôi mắt cô vẫn hơi đỏ, những sợi tóc dán sát vào gò má, chiếc cằm tựa lên đầu gối đang co lại.
Đoạn Tiêu khoác chiếc áo khoác phi hành gia của anh lên người cô, gần như bọc kín cô lại. Khi cô ngẩng lên đầy trách móc, anh nhẹ nhàng giải thích: “Buổi tối gió to.”
…
Dưới sân, lò sưởi đang rực cháy.
Tiếng củi nổ lách tách, xung quanh đều ấm áp.
Trên bàn ăn bày đủ loại món ngon: trà bánh kiểu Trung, cá nướng, pizza kiểu Tây, còn có thịt nướng và mì ống.
Lục Gia Trạch đang pha trà, hâm rượu, ăn đến căng bụng:
“Tôi chỉ bảo quản gia làm vài món, nhưng có lẽ ông ấy đã mang hết các món đặc trưng của mấy nhà hàng mới khai trương đến đây.”
Nhậm Hàng uống một ngụm nước trái cây, vừa mở hộp cờ phi hành* vừa hỏi: “A Tiêu lại đi đâu rồi?”
(*Cờ phi hành: 飞行棋 (Fei Xing Qi) là một trò chơi cờ dành cho trẻ em và gia đình, rất phổ biến ở Trung Quốc và một số nước châu Á. Trò chơi này còn được gọi là “cờ phi hành”. Trò chơi kết hợp may mắn (tung xúc xắc) với chiến lược (chọn quân cờ di chuyển) để tạo ra sự kịch tính. Luật chơi khá giống trò cá ngựa ở Việt Nam.)
Mai Nhã Mạt đang chỉnh danh sách phát nhạc, lười biếng đáp: “Đi đổ xăng.”
Hạ Ngưỡng ăn tối không nhiều, ăn xong cô rúc vào chiếc võng nhỏ bên cạnh, cầm điện thoại chơi. Toàn thân cô trông có vẻ kiệt sức như đã tiêu hao hết năng lượng cả ngày, chẳng còn tinh thần gì.
Thực ra bây giờ còn khá sớm, mới chỉ 7 giờ rưỡi, nhưng vì trời Đông nhanh tối, lại ở trong núi tĩnh lặng khiến người ta dễ nhầm lẫn về thời gian.
“Hạ Hạ, cậu có ăn dâu tây không?” Hứa Nghê bưng một đĩa dâu trắng đến, vừa đút cho cô vừa hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Đang lướt tin nhắn nhóm, mấy bạn cùng phòng của tớ đang bàn về bài đăng trên tường của trường hồi tháng trước, nói trong món sườn xào chua ngọt ở cửa số 5 của nhà ăn số 1 có gián.”
Hạ Ngưỡng nghiêng đầu tựa vào cột võng, hồi tưởng:
“Hình như tớ từng ăn hai lần.”
“…”
Mấy người xung quanh bị cô làm cho mất khẩu vị, cúi đầu sắp xếp cờ phi hành.
Im lặng một lúc, họ bắt đầu bàn xem có nên chiếu phim ngoài trời không thì chợt nghe tiếng cười vang lên:
“Mọi người đều ở đây sao?”
Hạ Ngưỡng ngẩng lên nhìn về phía phát ra tiếng nói, là Lư Diệc Kha mà cô gặp lúc ban ngày.
Trạm xăng tự phục vụ nằm gần khu biệt thự trong khu nghỉ dưỡng. Giờ này không có nhiều người ở, chỉ vài căn nhà nhỏ bên ngoài sáng đèn.
Khi Đoạn Tiêu vừa cắm thẻ xăng vào máy thì có mùi nước hoa thoảng trong gió. Anh quay lại, thấy cơ thể một người phụ nữ đã áp sát anh.
Là Lận Mĩ Phù, bạn đi cùng Lư Diệc Kha.
Đêm trên núi lạnh lẽo, lại đang mùa Đông. Đoạn Tiêu mặc cả áo len ra ngoài, nhưng người phụ nữ này chỉ khoác một chiếc váy ngắn cúp ngực lấp lánh.
Chiếc áo lông chồn khoác hờ trên người cô ta cũng không rõ dùng để che chắn cái gì.
Mà nơi đáng che thì không che, thậm chí còn phô bày một cách đầy ngạo nghễ.
Lận Mĩ Phù hơn họ vài tuổi, nhan sắc mang nét quyến rũ kiểu rắn độc với dáng người đồng hồ cát. Cô ta tựa vào cửa xe anh, giọng nói mềm mại: “Chỉ mình cậu đến đây sao?”
Đoạn Tiêu khẽ cau mày, mùi nước hoa nồng nặc khiến anh hơi khó chịu. Giọng điệu anh vừa kiêu căng, vừa lười nhác: “Phía sau cô còn một người mà.”
Cô ta quay đầu nhìn vào trong xe, xấu hổ lùi lại:
“Á!”
Vài giây sau, nhận ra bên trong xe không phải người mà chỉ là một chiếc gối ôm hình người dựng đứng.
Lận Mĩ Phù lấy lại thần sắc, giả vờ tức giận:
“Đáng ghét, tôi còn tưởng cô bạn gái nhỏ của cậu cũng ở đây.”
Đoạn Tiêu liếc số trên máy bơm xăng, không thèm ngước mắt đáp lại lời làm nũng của cô ta.
Ánh mắt anh lạnh lùng, dáng vẻ kiêu ngạo, các đường nét khuôn mặt vừa góc cạnh vừa toát lên khí chất bất cần, tạo cảm giác không dễ tiếp cận.
Nhưng không hiểu vì sao, vẻ ngoài xuất sắc từ mọi góc độ ấy lại luôn khiến người ta bất chấp mà tiến tới.
Lận Mĩ Phù nhìn ngắm dáng người cao lớn của anh rồi dùndùng ngón tay kéo nhẹ vạt áo ở phần eo thon gọn của anh:
“Này, cậu thấy tôi thế nào?”
Anh lãnh đạm đáp: “Cô thế nào, không đến lượt tôi nhận xét.”
“Thật lạnh lùng… Cậu không giống Lư Diệc Kha chút nào.” Lận Mĩ Phù hơi ngẩng cằm, nói: “Diệc Kha lần đầu gặp tôi đã khen tôi ngực lớn, chân dài, là một mỹ nhân trời ban. Cậu nhìn tôi đi, chẳng lẽ không thấy anh ấy nói đúng sao?”
Xăng đã đầy, Đoạn Tiêu không chút để tâm rút thẻ ra, nhàn nhạt đáp: “Tôi chỉ nhìn bạn gái mình, không có hứng thú nhìn phụ nữ khác.”
Gió đêm lướt qua, chiếc áo len rộng rãi của chàng trai dán sát vào cơ thể, để lộ những đường nét cơ bắp rắn chắc ở vùng eo và lưng dưới, tràn đầy sức mạnh.
Anh mặc một chiếc áo len đen cổ chữ V, dưới ánh trăng và đèn đường có thể thấy rõ cả những dấu đỏ mới mẻ đầy ám muội trên xương quai xanh.
Ban ngày chưa thấy, hiển nhiên là mới có không lâu.
“Ra vẻ đạo mạo!” Lận Mĩ Phù không hề ngạc nhiên, như thể đã biết lý do anh không hứng thú, cô ta tiếc nuối nói: “Hóa ra là vì tối nay cậu chủ Đoạn đã no rồi, chẳng trách.”
“Ăn không no thì tôi cũng kén chọn.” Đoạn Tiêu hơi nghiêng đầu, giọng điệu đầy xấu xa, nói khẽ “sorry”:
“Loại như cô, tôi không nuốt nổi.”
Vẻ mặt thờ ơ bất cần đời đó lại càng thêm quyến rũ, khiến người khác cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Ăn được hay không phải thử mới biết được. Cậu không muốn thử à? Ghế sau của chiếc xe này cũng khá rộng rãi đấy.” Lận Mĩ Phù như một con rắn uyển chuyển tiến sát lại, quấn lấy cánh tay anh một cách thân mật, hơi thở phả nhẹ đầy ám muội:
“Tôi đảm bảo tối nay không ai biết đâu—— á!”
Chiếc chìa khóa xe cô ta định trộm trong chớp mắt biến mất khỏi tay cô ta, trở lại trong tay anh.
Doạn Tiêu lúc này mới nghiêm mặt nhìn cô ta, ánh mắt vô cảm rũ xuống: “Mục đích của cô không phải là tôi.”
Lận Mĩ Phù bị đẩy lùi mấy bước, cổ tay đau nhức, đau đớn kêu lên: “Không phải cậu thì là ai, cậu làm đau tôi đấy! Hay là… cậu thích chơi kiểu nặng hơn?”
Anh hoàn toàn không mắc bẫy việc đánh trống lảng của cô ta. Anh bóp lấy cổ cô ta, đẩy mạnh về phía cửa xe, giọng nói trầm thấp: “Muốn làm gì?”
“Khụ… tôi không có.”
Cô ta không chịu nói thật, lực tay anh càng siết chặt hơn. Lận Mĩ Phù ho đến mức mặt mũi tái xanh, cuối cùng không chịu nổi phải khai ra: “Khụ khụ, là… là Lư Diệc Kha!”
Cổ họng được buông lỏng, Lận Mĩ Phù nước mắt giàn giụa dùng tay ôm lấy cổ mình, giọng nức nở đứt quãng: “Anh ta để ý bạn gái của cậu, muốn mượn cô ấy làm mẫu kh.ỏa th.ân, bảo tôi đến dụ dỗ cậu, đổi lấy cô ấy.”
Đoạn Tiêu buông tay, giọng nói lạnh như băng: “Anh ta ở đâu?”
Lận Mĩ Phù ngồi sụp xuống đất, ho sặc sụa, chỉ biết run rẩy đáp: “Căn biệt thự số 12, phòng tối dưới tầng hầm.”
Phòng tối đó là nơi rửa ảnh, bên trong căn biệt thự số 12 tối tăm đến mức chỉ có ánh đèn vàng yếu ớt hắt qua tấm rèm từ phòng khách.
Hạ Ngưỡng bị ném trên chiếc ghế sofa dài sát tường, cô nằm nghiêng, đôi mắt mệt mỏi mở to nhìn về phía người đàn ông đang loay hoay với ống kính và cọ vẽ.
Lư Diệc Kha nói rằng trạm xăng nằm gần khu biệt thự nơi anh ta ở.
Đoạn Tiêu lâu như vậy chưa về là vì quên mang thẻ xăng. Vì thế anh ta nói sẽ đưa Hạ Ngưỡng đi qua lấy thẻ rồi cùng nhau đến chỗ anh.
Anh ta là người quen của cả nhóm nên Lục Gia Trạch và những người khác không thấy có gì bất thường. Bản thân Hạ Ngưỡng cũng không đề phòng mà đi theo anh ta.
Nhưng cô không hiểu vì sao cùng uống trà như mọi người nhưng chỉ mình cô thấy choáng váng. Sau đó, cô bị đưa đến căn phòng tối tăm này.
Lư Diệc Kha đang điều chỉnh màu sơn, thi thoảng lại nói vài câu khiến người nghe ớn lạnh.
“Ngay lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã thấy em là một tuyệt phẩm. Nước da trắng ngần không chút tì vết, em chính là chất liệu tôi đang thiếu.” Giọng nói của anh ta kỳ dị, nụ cười đầy ám ảnh: “Tấm lưng của em, chắc chắn là đẹp nhất.”
Tay chân của Hạ Ngưỡng không còn chút sức lực nào, như thể đã uống phải loại thuốc làm mềm gân cốt.
Nhưng mỗi lời của anh ta, cô đều nghe rõ ràng. Cô vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng đôi môi chỉ có thể hơi mấp máy.
“Đừng lo lắng, tôi biết em là người của Đoạn Tiêu. Tính cách cậu ta lại quá ưa sạch sẽ, nếu tôi thật sự làm gì em thì trong mắt cậu ta, em sẽ chẳng còn giá trị gì nữa.”
Lư Diệc Kha điều chỉnh máy ảnh, giọng điệu nhẹ nhàng đầy mỉa mai: “Tôi không làm tổn thương em đâu. Chỉ cần ngoan ngoãn để tôi vẽ một lần.”
“Em sẽ là tác phẩm đẹp nhất năm nay của tôi.”
Nói rồi anh ta bước tới, cởi chiếc áo khoác rộng thùng thình trên người cô.
Chuẩn bị vẽ tranh nên Lư Diệc Kha đã rửa tay bằng nước lạnh để giữ tỉnh táo, nhiệt độ của lòng bàn tay áp lên người cô rất lạnh.
Hạ Ngưỡng trợn tròn mắt, toàn thân cứng đờ như đã rơi xuống vực thẳm.
Nhưng dù cố gắng thế nào cô vẫn không có sức lực, như thể bị bóng ma đè lên người. Cô chống cự trong lòng, nhưng tay lại không thể dùng chút sức nào.
Đúng lúc đó tấm rèm bị giật mạnh ra, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, một bóng người cao lớn sải bước xông vào, ánh sáng theo đó tràn ngập cả căn phòng tối.
Lư Diệc Kha vừa ngẩng đầu lên thì chiếc ghế trước cửa đã đập mạnh xuống vai anh ta.
“Rầm!” Tiếng gỗ gãy nát vang lên, kèm theo tiếng hét thảm thiết của anh ta khiến người nghe kinh hãi.
“Chết tiệt! Đoạn Tiêu… thế này chẳng thú vị gì cả!” Lư Diệc Kha đau đến mức ngã ngồi xuống đất, lòng bàn tay bị dằm gỗ đâm vào, gào thét: “Tôi còn đưa cả người phụ nữ của tôi cho cậu, vậy mà giao dịch này còn không đáng sao?”
Không gian nhỏ hẹp, những mảnh gỗ vụn bay tứ tung.
Khuôn mặt Đoạn Tiêu vốn không biểu lộ cảm xúc, dần trở nên lạnh lùng dưới tiếng r.ên rỉ đau đớn của anh ta. Ánh mắt anh liếc nhìn Hạ Ngưỡng, cô vẫn đang nằm yên bất động.
Hạ Ngưỡng chỉ có thể bất lực nhìn anh, nước mắt lấp lánh dưới ánh sáng vừa len lỏi vào phòng.
Chỉ trong tích tắc, chiếc áo khoác bị cởi trước đó lại được phủ trở lại lên người cô, che cả tầm nhìn của cô.
Lư Diệc Kha thấy anh dường như đã bình tĩnh, cố gắng gượng dậy, nói với vẻ tự tin: “Nghĩ thông rồi à? Tôi đâu có định ngủ với cô ta, chỉ mượn dùng một chút thôi… Đừng vì một đứa con gái mà làm mất hòa khí giữa anh em, chuyện này mà đến tai các bậc trưởng bối thì khó nghe lắm.”
Cùng trong một vòng quan hệ, gia đình hai bên đều có gốc rễ chằng chịt, một chuyện nhỏ cũng có thể ảnh hưởng lớn. Lư Diệc Kha không tin rằng Đoạn Tiêu dám tùy tiện làm càn.
Nổi giận một chút thì được, nhưng vì chuyện nhỏ nhặt như thế này mà thật sự động thủ ác ý thì không đáng.
Đoạn Tiêu đứng đó, yết hầu khẽ chuyển động, tầm mắt anh lướt qua những cọ vẽ và máy ảnh mà Lư Diệc Kha chuẩn bị, dò xét xem anh ta định làm gì.
Lư Diệc Kha vốn định nói thêm vài câu, nhưng ngay khi vừa đứng dậy, tóc anh ta bị túm mạnh khiến da đầu đau buốt, cảm giác như đầu óc tách rời khỏi cơ thể, tiếng kêu rít gào: “Chết tiệt! A… a…—”
Bàn tay Đoạn Tiêu nắm chặt lấy đầu anh ta, đập mạnh vào tường. Cử chỉ ra tay đầy bạo lực nhưng hơi thở của anh lại bình thản, như thể việc đó không phải do chính anh làm. Giọng anh trầm thấp, xen lẫn nụ cười độc ác: “Loại vô dụng như cậu mà cũng dám uy hiếp tôi.”
Những chiếc máy ảnh trên bàn vốn là công cụ của Lư Diệc Kha giờ bị ném xuống liên tục.
Từng mảnh kính vỡ, nhựa nát vụn ghim vào tay, chân và thân thể anh ta.
Đây không đơn thuần là một trận đánh, mà là Đoạn Tiêu muốn phế bỏ anh ta hoàn toàn.
Từng cơ bắp kéo căng như sắp đứt lìa, nỗi đau xuyên qua cả xương tủy khiến Lư Diệc Kha cuối cùng cũng sợ hãi đến mức hét lên, anh ta gần như ngất xỉu vì đau đớn: “Con mẹ nó, cậu điên rồi… A! Tay tôi!”
Lục Gia Trạch và Nhậm Hàng được Lận Mĩ Phù báo tin cũng vội vàng chạy đến. Khi vừa nghe thấy tiếng hét thảm thiết bên ngoài, cả hai lập tức lao vào ngăn cản:”A Tiêu!”
Cả hai đều hiểu tính khí của anh.
Nhìn thấy cảnh tượng tan hoang đầy máu me, họ không khỏi kinh hoàng, nhanh chóng xông tới kéo anh ra.
“Đủ rồi!” Lục GIa Trạch hét lớn, cố gắng ngăn lại, “Đi xem Hạ Ngưỡng trước, cậu muốn dọa chết cô ấy à?”
Lúc này, chiếc áo khoác đang phủ lên người Hạ Ngưỡng bị Nhậm Hàng khẽ nhấc lên. Anh ấy lưỡng lự nhìn cô, Hạ Ngưỡng đã bắt đầu dần thoát khỏi tác dụng của thuốc, ánh mắt mệt mỏi nhìn về phía góc tường.
Ở đó, Lư Diệc Kha đang nằm co ro, toàn thân run rẩy. Máu từ vết thương loang lổ khắp người anh ta, hoặc có thể chỉ là do màu đỏ tươi của thùng sơn cạnh đó bị đổ ra, khiến cả căn phòng nồng nặc mùi máu và hóa chất.
Đoạn Tiêu bị hai người bạn ngăn lại, loạng choạng lùi một bước rồi tiến về phía cô.
Vạt áo len của anh bị cô níu lấy, chỉ một hành động nhỏ cũng khiến Hạ Ngưỡng tiêu hao hết sức lực. Cô không nói được gì, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi.
Đoạn Tiêu thả lỏng nắm đấm, bế cô lên định rời khỏi đó. Trước khi đi, anh quay đầu lại nhìn Lư Diệc Kha, giọng lạnh lùng: “Chờ đấy. Tôi không thể làm gì cô ấy, nhưng gi.ết ch.ết cậu thì chẳng có vấn đề gì.”
Anh buông lời đe dọa, rõ ràng chuyện này không thể kết thúc chỉ đơn giản bằng một trận đánh.
Cũng là lời cảnh báo dành cho Lục Gia Trạch và Nhậm Hàng, không được để anh ta chạy trốn.
Những người có mặt đều hiểu rõ hàm ý của câu nói, ai cũng lo ngại hậu quả khi chuyện này bùng nổ. Tay Lục Gia Trạch run rẩy khi bấm số gọi cấp cứu.
Tin nhắn của Hứa Nghê đến sau đó hai phút:【Đã hỏi rõ rồi, loại thuốc được dùng là thuốc chuyên để “bẫy” ở quán bar, tác dụng sẽ từ từ tan biến. Bác sĩ sẽ đến dưới lầu sau nửa tiếng nữa.】
【Lư Diệc Kha đã ngất xỉu, đang được đưa đến bệnh viện dưới chân núi. Nhậm Hàng đã sắp xếp người canh giữ. Còn cô gái kia thì không ở lại, tôi sẽ sắp xếp để cô ta rời khỏi đây trong tối nay.】
Đoạn Tiêu đọc xong tin nhắn, đặt điện thoại xuống.
Anh bế Hạ Ngưỡng lên ghế sofa trên sân thượng ở tầng hai, đặt cô ngồi trên đùi anh. Cô không muốn vào trong nhà mà chịu đựng gió lạnh thổi qua, có lẽ vì cảm thấy gió có thể làm đầu óc tỉnh táo hơn.
Cô cứ khóc từ lúc trở về, nhưng khóc không thành tiếng, nước mắt cứ lặng lẽ rơi mãi.
Đoạn Tiêu đưa tay nâng phần sau đầu cô, những ngón tay anh đều ướt đẫm. Anh liên tục dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, rồi quấn chặt chiếc áo khoác quanh người cô hơn.
Anh hỏi cô có đau chỗ nào không nhưng cô chỉ lắc đầu. Anh thì thầm bên tai cô những lời ngọt ngào, như đang an ủi cũng như đang dỗ dành, bàn tay xoa những ngón tay lạnh ngắt của cô cho đến khi ấm lên.
Cô vẫn không đáp lại, nhưng lại bật khóc nhiều hơn.
Một lúc lâu sau, Hạ Ngưỡng cố gắng thốt ra vài từ: “Anh báo cảnh sát đi.”
“Được.”
Thật ngây thơ khi nghĩ rằng cảnh sát có thể giải quyết loại người đó.
“Đừng đánh người nữa…” Cô nói khó nhọc, “Anh ta chảy máu nhiều lắm.”
Cô bị dọa sợ, lo rằng sẽ xảy ra án mạng. Đoạn Tiêu có chút hối hận vì để cô chứng kiến cảnh đó, sợ rằng cô sẽ gặp ác mộng. Sự u ám và áp bức của anh cũng giảm đi: “Anh biết rồi.”
Đến câu tiếp theo, cô mới uỷ khuất nói đến nỗi sợ của mình: “Em sợ.”
Trái tim anh như bị bóp nghẹt. Anh nhẹ nhàng thở dài, môi áp lên má cô, khẽ cọ: “Sẽ không có lần sau.”
Những giọt nước mắt sợ hãi nơi khóe mắt cô được anh từng chút một hôn lên một cách dịu dàng cho đến khi chúng tan biến. Hạ Ngưỡng nhắm mắt lại, không nói gì thêm, chỉ rúc sâu vào lòng anh.
Lư Diệc Kha thật sự bị phế một nửa, trở nên vô dụng trước mặt phụ nữ, như một kẻ bị thiến. Tay phải của anh ta bị gãy xương, cầm cọ không vững, không biết sẽ phải tập luyện bao lâu mới có thể phục hồi.
Ngày gần xuất viện, Đoạn Tiêu đã đâm thẳng vào chiếc Solus của anh ta, khiến người ngồi trong xe phải quay lại bệnh viện thêm một tháng.
Cách trả thù tàn nhẫn như vậy khiến các bậc trưởng bối trong gia đình khó lòng bỏ qua.
Nhưng khi chuyện đến tai Đoạn Tự, bà ta chỉ nghe được rằng cô bạn gái nhỏ của con trai bà ta suýt bị người ta cướp đi. Tất nhiên, lúc đó bà ta chưa biết cô gái đó là Hạ Ngưỡng.
Bà ta cực kỳ bảo vệ người thân và luôn rất quan tâm đến thể diện của người nhà họ Đoạn, cảm thấy đây không phải là chuyện của một cô bạn gái.
Mà là đã động vào người phụ nữ của Đoạn Tiêu thì chính là không coi trọng Đoạn Tiêu.
Đã như vậy thì chẳng còn gì để nói thêm.
Bà ta không can thiệp, các trưởng bối khác cũng không tiện xen vào. Gia đình họ Lư không đấu lại được nhà họ Đoạn nhưng vẫn muốn giữ thể diện trước mặt con cháu, lại sợ cậu cả vô pháp vô thiên nhà họ Đoạn sẽ lại phát điên tìm đến gây chuyện.
Hạ Ngưỡng không biết rằng chính vì chuyện này, cô trở thành nhân vật có tiếng trong vòng bạn bè của anh.
Dù không biết mặt cô, người ta vẫn biết bên cạnh Đoạn Tiêu có một cô gái. Họ biết hai người không phải quan hệ yêu đương, lại càng hiểu rõ rằng cô là người được Đoạn Tiêu đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng.
Hai năm bên anh, dù khoảng cách giữa họ có lớn đến đâu, cô cũng chưa từng chịu bất kỳ ấm ức nào từ người khác.
[Kết thúc hồi ức]
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.