Trên giường và trong chăn đều tràn ngập mùi của hai người, kiều diễm và ám muội.
Nước nóng trong phòng tắm vẫn rơi xuống không ngừng, bờ môi ẩm ướt lướt qua phần cổ, giao hòa hơi ấm với cô. Hạ Ngưỡng còn phải phân tâm để ngăn động tác của anh lại: “Đừng nhìn.”
Đầu ngón tay thô ráp của anh mạnh mẽ tách hai chân cô ra, giọng nói mơ hồ: “Không nhìn làm sao biết em khó chịu chỗ nào?”
Cô cắn môi, thở hổn hển: “Không có…”
Đoạn Tiêu giữ chặt lấy xương hông gầy gò của cô, không cho cô lẩn tránh. Anh cố tình giả vờ không hiểu, hỏi tiếp: “Em nói gì?”
Hạ Ngưỡng bị anh làm cho bực mình, khẽ lẩm bẩm: “Không khó chịu.”
Anh bật cười, tiếng cười trầm thấp rơi xuống nơi cô vừa nuốt lấy thứ đó của anh. Anh lại hôn lung tung, đôi tay vẫn không quên xoa bóp phần eo mềm nhũn của cô: “Vậy sao vừa nãy em cứ khóc mãi?”
Lại hỏi, cô bèn im bặt.
Không phải anh không nghe rõ, mà đang cố tình trêu cô.
Khi được anh bế ra khỏi phòng tắm, Hạ Ngưỡng đã mềm nhũn và không muốn xuống lầu. Cô chỉ cảm thấy quá xấu hổ, không biết phải đối mặt với Hứa Nghê và mọi người thế nào.
Hơi nước khiến đầu óc cô choáng váng, mọi thứ trong đầu rối tung như hồ nhão.
Trên người cô là chiếc váy len màu be dài tới mắt cá chân, ôm sát đường cong cơ thể, tôn lên vóc dáng mảnh mai. Mái tóc đen dài thẳng tắp được cột lỏng bằng một chiếc dây buộc tóc rộng, rủ nhẹ xuống một bên vai.
Đôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-chan-mua-ha-tuoc-nhi/2005778/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.