🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

[Nghỉ hè: Là khoảng thời gian từ giữa tháng 5 đến giữa tháng 8, tức là từ khi mùa hè bắt đầu đến khi mùa hè kết thúc.]

Gần một tháng trời không mưa, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, những cây hoa hòe bên đường bị gió thổi lay nhè nhẹ, mùa hè ở thành phố phía Bắc thật sự oi ả khô nóng.

Đầu tháng 9, trường đại học Kinh Châu chính thức khai giảng.

Những tân sinh viên đã nhập học từ hai tuần trước và đang bắt đầu khóa huấn luyện quân sự của mình. Bây giờ bọn họ trông giống như những chú chim sẻ rám nắng, ồn ào và hiếu kỳ đi trên những con đường hẹp quanh co trong khuôn viên trường.

‘Khi xưa tách bước xa nhà

Thấy cây dương liễu rườm rà xanh tươi

Nay ta trở bước đến nơi

Dầm dề mưa tuyết tuôn rơi lạnh lùng.*’

(* Đoạn thơ trong bài thơ Thải Vi 6 của Khổng Tử được dịch theo bản dịch thơ của Tạ Quang Phát)

Trong tòa nhà dạy học phía Đông Bắc vốn dành riêng cho khoa Nghệ Thuật lúc này chỉ phòng tập Vũ Đạo là còn sáng đèn.

Các sinh viên khoa Vũ Đạo năm hai đã sớm quay lại trường, đang tập luyện cho buổi biểu diễn chào đón tân sinh viên vào tối thứ Sáu.

Màn biểu diễn là một điệu múa cổ trang thời nhà Đường.

《Thải Vi》là điệu múa trích đoạn trong vở kịch múa《Khổng Tử》.

Biên đạo múa đang đọc Kinh Thi, âm thanh vang lên tao nhã như khúc đàn tranh.

Trong phòng là những cô gái mặc Hán phục Thủy Tụ* đang chậm rãi vươn tay nhảy múa. Động tác đồng đều nhịp nhàng, dịu dàng tao nhã.

(*Hán phục Thủy Tụ: là trang phục nhà Hán có phần tay áo rất dài. Nó được gọi “Tay áo nước” như một đạo cụ múa tay áo đã trở thành một thứ độc lập nghệ thuật biểu diễn.)

Đã khiến không ít sinh viên đi ngang qua hành lang này đều không kiềm chế được ngẩng đầu ngắm nhìn.

Mặc dù những người vây xem đều là dân ngoài nghề nhưng cũng có thể nhìn ra được đây là một màn biểu diễn tuyệt vời.

Cô gái đứng ở phía trước nhận được nhiều ánh mắt ngưỡng mộ nhất từ mọi người chính là Hạ Ngưỡng.

Trong số những người mặc Hán phục Thủy Tụ màu xanh trắng thì cô đặc biệt nổi bật. Mái tóc đen dài thẳng được buộc cao lộ ra đường nét phần đầu tròn trịa, đường viền cổ của cô hơi ngẩng lên mượt mà thanh thoát như thiên nga trắng.

Cô có khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn thanh thuần vừa tinh khiết vừa rực rỡ, mặc dù không phù hợp với kiểu hóa trang cổ trang bằng khuôn mặt trứng*, nhưng quanh người cô vẫn tỏa ra một khí chất cổ xưa rất đặc đáo.

(*Khuôn mặt trứng: Những người có khuôn mặt hình quả trứng, phần trán thường rộng nhưng cằm lại nhỏ.)

Dáng vẻ khi nhảy múa của cô nhẹ nhàng, uyển chuyển khiến người xem khen ngợi xinh đẹp không thôi.

Có rất nhiều tiếng ồn ào bàn tán trong đám người vây quanh xem cô – người đang múa ở hàng đầu: “Đó chính là đàn chị Hạ Ngưỡng đúng không? Tôi thấy ảnh chụp còn không đẹp bằng người thật, bên ngoài chị ấy nhìn giống như tiên nữ vậy!”

“Này, Tiểu Lâm cậu qua đây, cậu vẫn cầm thẻ đấy chứ?”

“Tên nhóc này đang nhìn chằm chằm vào cửa sổ không chớp mắt luôn, hahahaha!”

“Nhưng mà chị ấy quả đúng là ngôi sao của chuyên ngành Vũ Đạo trường chúng ta! Duyên dáng uyển chuyển….… Nghe nói chị ấy là thủ khoa đầu vào của chuyên ngành, cho đến nay vẫn chưa có ai vượt qua được điểm số của chị ấy.”

Giữa âm thanh bàn tán, bỗng một tiếng quát lớn vang lên phía sau.

“Nhìn đủ chưa hả!”

Phía sau là cố vấn của học viện Vũ Đạo đến tìm giảng viên có chuyện. Cô ấy cầm tài liệu được cuộn thành hình trụ, đánh lên những chàng trai đang túm tụm ở cửa ra vào.

Những người vây xem xung quanh vội vàng giải tán.

Chỉ còn lại ba chàng trai mặc trang phục rằn ri, là sinh viên năm nhất còn ngơ ngác đứng ở đó nghe mắng.

Cố vấn làm khuôn mặt hung thần ác sát: “Tan học không tới căn tin ăn cơm đi, còn tới đây nhìn lén các đàn chị nhảy múa à?”

“Cô ơi cô hiểu lầm rồi!” Chàng trai đứng giữa gãi gãi sau đầu: “Chúng em nhặt được thẻ cơm của đàn chị nên mới từ căn tin số 2 tới đây.”

Cố vấn nghi ngờ nhìn bàn tay đang vươn ra của cậu ấy, không nhận lấy, hỏi: “Của đàn chị nào?”

“Dạ là của đàn chị Hạ Ngưỡng ạ.”

Đúng lúc này âm nhạc trong phòng Vũ Đạo ngừng lại.

Đây là lần luyện tập cuối cùng cho điệu múa của màn biểu diễn trong hôm nay, giảng viên biên đạo lên tiếng chào hỏi cố vấn đang ở cửa ra vào, vẫy tay gọi cô ấy tới.

Cố vấn còn nhiệt tình hét lớn bọn họ một tiếng: “Hạ Ngưỡng, ở đây có mấy cậu em tới tìm em này.”

Trong phòng Vũ Đạo không lắp đặt điều hòa, cảm giác nóng bức ập đến ngay sau khi màn biểu diễn kết thúc.

Trên cổ Hạ Ngưỡng còn vắt một chiếc khăn trắng để lau mồ hôi, cô nghe tiếng gọi thì thò đầu ra, bước nhỏ tới: “Có chuyện gì không?”

Cô đang mặc trang phục múa, hơi thở hơi nặng nề nhưng giọng nói vẫn điềm tĩnh thanh tịnh. Thân hình cô cao ráo, khung xương nhỏ, vội vàng chạy lại gần khiến cho người ta có cảm giác như tiên nữ giáng trần.

Cậu đàn em không khỏi có chút thất thần, lắp bắp một lúc rồi trong sự thúc dục của bạn học mới đưa thẻ cơm cho cô: “Đàn chị, thẻ, thẻ cơm của chị, em nhặt được ở cửa sổ số 6 của căn tin số 2.”

Trên thẻ cơm có dán ảnh của cô khi còn là sinh viên năm nhất.

Tóc buộc đuôi ngựa, mắt đen môi đỏ, không khác hiện tại là mấy.

“Cảm ơn em.” Hạ Ngưỡng nhận lấy, lẩm bẩm: “Chị cũng không phát hiện đã rơi mất.”

“Không có gì, đàn chị, em…”

Chàng trai vẫn ngập ngừng đứng ở cửa mà không rời đi.

Hạ Ngưỡng không hiểu nên đứng lại nhìn, im lặng đợi cậu ấy nói xong.

Cô gái đứng bên cạnh mỉm cười xen vào một câu: “Người ta nhặt được thẻ cơm mạng trả lại cho cậu, về tình về lý cậu cũng phải mời người ta bữa cơm chứ.”

Bị nói vậy chàng trai đỏ mặt xấu hổ nhưng không phản bác lại.

Cậu ấy vốn cũng muốn nhân cơ hội này để xin phương thức liên lạc của cô.

“Là ý này sao?” Hạ Ngưỡng chậm chạp lẩm bẩm. Cô suy nghĩ chưa tới hai giây rồi đặt thẻ cơm vào tay đối phương: “Vậy em ăn xong thì trả lại cho chị, chọn món đắt nhất cũng được.”

Chàng trai rõ ràng không phải muốn lợi dụng điều này, nhìn vào ánh mắt của cô thuần khiết không chút suy nghĩ nào, cậu ấy vội vàng xua tay từ chối.

Khoảnh khắc tiếp theo, hai chàng trai đi cùng sợ bạn mình quá mất mặt nên nhanh chóng kéo cậu ấy đi.

“Phì———” Trang Tĩnh – bạn cùng phòng của cô không hề nể mặt mà cười ra tiếng, đẩy cánh tay cô, giả vờ lo lắng: “Hạ Hạ à, nếu cậu cứ tiếp tục thế này, xem ra cậu sẽ khó thoát khỏi tình trạng độc thân trong bốn năm đại học này lắm.”

Hạ Ngưỡng thờ ơ nhún vai, cất thẻ cơm vào chiếc túi rồi dựa vào tường.

Giảng viên Vũ Đạo đang ở trong góc thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn nói: “À, vị trí múa chính lần này cũng không thay đổi, vẫn là Hạ Ngưỡng.”

Một câu nói không cần phải bàn cãi.

Dù sao trong nhóm Vũ Đạo nữ, lần nào phần thể hiện của cô cũng là xuất sắc nhất.

Múa cổ điển là sự kết hợp giữa múa Trung Quốc và hí khúc*, chỉ một phút trên sân khấu là công sức mười năm khổ luyện dưới sân khấu. Không phải ai cũng có thể biểu diễn một màn vũ đạo hoàn hảo.

(*Hí khúc:các loại hí kịch truyền thống của Trung Quốc và các loại kịch hát địa phương, kết hợp múa hát để diễn một cốt truyện)

Cô liên tục đảm nhận vai trò múa chính, trong vũ đoàn sẽ không tránh khỏi việc có những vai phụ cảm thấy thất vọng.

Giảng viên vừa rời đi đã có người tiến lên chúc mừng, trong giọng điệu không che giấu được sự ghen tị.

Từ trước đến nay Hạ Ngưỡng vẫn không giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ nên không thể làm gì khác hơn là nói lời an ủi “Lần sau mọi người sẽ có cơ hội.”

“Phải, lần sau sẽ có cơ hội.”

Giọng điệu khó chịu này không giống đang đồng tình mà giống như đang gây khiêu khích.

Là một cô gái trong vũ đoàn tên là Chân Đông Nhi. Cô ta và Hạ Ngưỡng thường múa cùng một vị trí nhưng cô ta vẫn luôn bị đánh bại nên chưa bao giờ lịch sự với Hạ Ngưỡng.

“Có trách thì trách tôi da dày thịt béo, không so được với thân thể mềm yếu đẩy một cái là ngã như người ta.”

Kèm theo đó là một tiếng cười khinh thường đầy ác ý, những lời này của Chân Đông Nhi nghe có vẻ không phải lời khen mà là lời mỉa mai.

Làm gì có ai muốn bị hình dung như vậy chứ.

Điệu đà, yêu kiều, nhẹ nhàng chẳng phải từ ngữ tốt đẹp gì trong xã hội bây giờ.

Thông thường Hạ Ngưỡng luôn là người được giảng viên chọn làm người múa chính. Cô cũng không thể tính là kiểu phóng đại đến mức “Đẩy một cái là ngã” như vậy, chỉ là cơ thể cô thực sự linh hoạt, mềm mại tựa như thác nước.

Vẻ ngoài thanh tú nhưng quyến rũ cùng thần thái trong sáng điềm tĩnh khiến cô đặc biệt nổi bật trên sân khấu.

Hạ Ngưỡng đang muốn đi vào phòng thay quần áo thì dừng lại. Quay đầu nhìn cô ta, chỉ lạnh lùng hỏi một câu: “Sở hữu đặc tính của phái nữ, cậu có cảm thấy mất mặt không?”

Chân Đông Nhị nghẹn lời, hậm hực nghiêng đầu đi: “… Tôi đâu có nói thế.”

Mọi người trong phòng vũ đạo hối hả ra vào phòng tắm và phòng thay đồ để tắm rửa thay quần áo, không ai chú ý tới khoảnh khắc căng thẳng giữa các cô.

Lớp trưởng đứng ở cửa ra vào kêu lên: “Nhanh lên nào, đã đặt xong phòng riêng cho bữa tối rồi.”

Khói lửa chưa kịp đốt lên đã bị dập tắt trong im lặng, hai cô gái không nhìn nhau thêm nữa, cầm quần áo của mình bước vào buồng tắm vòi hoa sen.

Tối nay có kế hoạch tổ chức liên hoan, phí tham gia đã được đóng từ học kỳ trước.

Đại học Kinh Châu là Đại học tổng hợp, số lượng sinh viên của khoa Nghệ Thuật vốn không nhiều, mà ngành Vũ Đạo lại được chia nhỏ thành các chuyên ngành như Nghiên Cứu Vũ Đạo, Biên Đạo và Vũ Đạo Biểu Diễn.

Lớp của Hạ Ngưỡng thuộc chuyên ngành Vũ Đạo Biểu Diễn, chuyên về múa cổ điển và vũ đạo dân gian.

Chỉ tiêu tuyển sinh trong kỳ tuyển sinh tập trung và kỳ thi tuyển sinh độc lập của Đại học Kinh Châu đều rất ít, điểm văn hóa tiêu chuẩn của các chuyên ngành Nghệ Thuật còn tương đối cao.

Trừ 5 chàng trai, trong lớp có tận mười tám cô gái, đôi khi phải mượn sinh viên của lớp bên cạnh để biểu diễn một màn vũ đạo của nhóm lớn.

Một đoàn người cùng đi bộ đến nhà hàng bên ngoài trường, đi ngang qua sân bóng rổ ngoài trời.

Bên ngoài sân bóng rất náo nhiệt, người xem rất đông, có rất nhiều những nữ sinh năm nhất xinh đẹp đang vây quanh đó.

Lớp trưởng kêu lên: “Sân bóng rổ hôm nay náo nhiệt ghê, đang có trận đấu nào sao?”

Hình như là khoa Công Nghệ Thông Tin và khoa Tài Chính đều ở đây…

Này! Nếu khoa Tài Chính ở đây, có phải người đó cũng ở đây không?

Tinh thần hóng chuyện của mọi người bắt đầu lan truyền.

“Đoạn Tiêu? Cậu ấy đương nhiên sẽ ở đó rồi!” Chân Đông Nhi khẽ hừ rồi đi về phía đó, chỉ vào đám đông nhốn nháo: “Nếu không thì sao lại có nhiều người như vậy, chẳng lẽ thật sự tới xem đấu bóng?”

Trang Tĩnh hừ nhẹ, kề tai nói nhỏ với Hạ Ngưỡng: “Nực cười! Nghe giọng điệu của cô ta kìa, người không biết còn tưởng đâu cô ta rất thân thiết với cậu Đoạn hotboy đấy.”

Hạ Ngưỡng bình tĩnh nắm chặt dây đeo balo lệch trên vai, liếc nhìn về phía sân bóng rổ.

Sức sống tuổi trẻ của những chàng trai 18, 19 tuổi đang căng tràn trên sân bóng, hormone tràn đầy thu hút không ít các cô gái xinh đẹp, ngay lúc này một trái bóng nện vào rổ ghi một cú ba điểm.

Điểm số trên bảng được lật thêm vài trang, đã có cách biệt rất lớn.

Chỉ cần Đoạn Tiêu ở đây là chắc chắn thắng.

Sau khi tiếng còi hết giờ của trọng tài vang lên, âm thanh hò reo chúc mừng của đám người cũng theo đó vang lên: “Woohoo! Anh Tiêu quá ngầu!”

Người được mọi người vây quanh như ngôi sao nổi tiếng đó chính là Đoạn Tiêu.

Thực tế, Đại Học Kinh Châu chưa từng chính thức bình chọn hotgirl, nhưng người đẹp thì rất nhiều.

Chuyên ngành Vũ Đạo có người khí chất tuyệt trần là Hạ Ngưỡng, những chuyên ngành khác cũng có những tài nữ xinh đẹp, không có ai có thể làm hài lòng tất cả dư luận.

Nhưng nếu nói về hotboy thì lại có rất ít người phản bác hoặc có ý kiến khác.

Đoạn Tiêu hoàn toàn xứng đáng, trên tất cả mọi mặt đều đứng đầu.

Vẻ ngoài điển trai của anh quá rõ ràng, không hề có vẻ thanh lịch nho nhã mà có vẻ lười biếng tinh nghịch đặc trưng. Ngũ quan rực rỡ chói mắt, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn đi thẳng vào lòng người.

Mắt hai mí, khuôn mặt góc cạnh, vài sợi tóc ướt dính trên xương mày sắc lạnh, che đi nửa con mắt nhìn thật lạnh lùng bạc tình.

Thoạt nhìn, trông anh vô cùng mạnh mẽ, khoa trương, đẹp trai đến ngạt thở.

Chàng trai nổi bật giữa đám người, thậm chí anh còn không mặc quần áo chơi bóng, chỉ mặc một cái áo hoodie màu đen có khóa kéo, như thể được tạm thời kéo tới để cứu vãn tình thế vậy.

Anh chân dài vai rộng, vì đổ mồ hôi mà áo khoác dính vào da, hiện lên vòng eo thon gọn. Mái tóc ngắn đen như mực ướt mồ hôi, kiểu tóc mohican tạo cảm giác mê hoặc.

Anh vừa đi về phía sân bóng, vừa tùy ý giơ tay lên nhận lấy chai nước từ đồng đội ném tới cách đó không xa.

Không ít các cô gái thất vọng buông cánh tay đã chuẩn bị sẵn chai nước khoáng đang rục rịch đưa xuống, âm thầm mắng người ném chai nước kia thừa thãi, cản trở cơ hội tiến lên của bọn họ.

Đúng lúc này lớp trưởng tiếp lời: “Đông Nhi, cậu muốn đi chơi bóng à?”

“Không.” Chân Đông Nhi điệu bộ quay lại liếc nhìn nhóm bạn học cùng lớp, xoa xoa cánh tay: “Gió buổi tối có hơi lạnh, tôi muốn tìm Đoạn Tiêu mượn áo khoác.”

“Thế mà cậu còn quen cậu ấy à?”

Có thể có quan hệ với anh quả là khiến người ta kinh ngạc.

Đoạn Tiêu là người như thế nào? Tổ tiên nhiều thế hệ của anh không phải quan thì cũng giàu sang.

Giữa trung tâm thành phố mà bắt gặp một chiếc siêu xe có biển số liền nhau thì phải xem thử vị trí ghế lái có phải là anh không, dường như anh là kiểu người sinh ra đã ở vạch đích.

Ngoài gia thế, anh còn tạo ra rất nhiều đề tài khi vào trường. Lớp mười hai đã được tuyển thẳng vào ngành Toán Học của Đại học Kinh Châu, học thêm ngành Tài Chính để lấy bằng kép.

Anh sinh ra là để làm kinh doanh, ngay từ năm nhất đã được giảng viên kéo ra ngoài trường tham gia vào một hạng mục đầu tư. Khi mọi người còn đang ở trong thư viện khổ sở học hành thì anh đã kiếm được rất nhiều tiền.

Trừ các môn học bắt buộc và các cuộc thi thì vị thái tử này gần như không ở trong trường, chứ đừng nói tới giao lưu cùng các khoa khác.

Nghe mọi người tò mò hỏi thăm, Chân Đông Nhi nở một nụ cười đầy thâm ý: “Cũng không thân lắm. Cuối học kỳ trước đội của cậu ấy đã vô địch trong cuộc thi kinh doanh của chú tôi, nên chúng tôi đã dùng bữa cùng nhau.”

Mặc dù là chỉ ngồi cùng chú mình ăn một bữa cơm, cũng là bữa cơm duy nhất nhưng ít nhiều gì cô ta cũng đã quen biết Đoạn Tiêu.

Lớp trưởng và mấy cô gái khác cùng trêu ghẹo: “Còn có thể tìm cậu ấy mượn áo khoác, xem ra các cậu cũng không bình thường nha!”

Thực ra Đoạn Tiêu không thiếu người theo đuổi, nhưng hình như anh chưa từng đồng ý lời tỏ tình của ai cả.

Chân Đông Nhi chỉ cười mà không nói gì, không muốn thể hiện ra mình quá đắc ý. Cô ta chỉ nói với bọn họ đợi cô ta một lát, rồi lập tức chạy về phía sân bóng.

Cô ta vừa đi tới, quả thật là đã nói chuyện với Đoạn Tiêu.

Trang Tĩnh ở bên cạnh bất lực lắc đầu: “Bộ lọc nam thần của tớ hỏng rồi, Đoạn Tiêu sẽ không thật sự cởi áo cho cô ta đấy chứ.”

Hạ Ngưỡng hơi mở miệng, hai chữ “Sẽ không” không phát ra tiếng.

Người khác không nhìn thấy nhưng cô biết anh luôn chỉ mặc mỗi áo hoodie, bên trong không mặc thêm áo. Dù có lịch sự đến đâu thì cũng không thể nào cởi ra đưa cho con gái mượn được, chẳng lẽ để bản thân c.ởi trần ư.

Trong lúc hai người họ trò chuyện, không biết bọn họ đã nói gì mà ánh mắt Đoạn Tiêu bỗng nhiên nhìn về phía nhóm người bọn họ giống như có gì muốn nói.

Khoảng cách xa cả chục mét, nhưng Hạ Ngưỡng vẫn chạm phải tầm mắt sắc bén đen như mực của anh.

Cô vô thức cụp mắt tránh ánh mắt anh, còn giả vờ lấy điện thoại ra xem giờ.

Một lát sau quả nhiên Chân Đông Nhi không thu hoạch được gì. Nụ cười của cô ta hơi nhạt đi, lúc về còn giải thích: “Nghĩ kỹ thì, cậu ấy vừa đánh bóng xong, đầy mồ hôi thôi bỏ đi.”

Không biết do cô ta tìm cớ thay đối phương, hay là chính đối phương tìm cớ để đối phó với cô ta.

Trang Tĩnh cười lên vài tiếng có chút hả hê, những người khác đều cho cô ta mặt mũi mà không nói thêm gì nữa, rất nhanh đã chuyển sang chủ đề khác.

Một đoàn người lại tiếp tục đi ra phía ngoài trường, Hạ Ngưỡng vô tình hay cố ý trốn giữa đám bạn, bỗng nhiên điện thoại di động trong tay cô khẽ rung lên.

【Tiêu】: Trốn anh?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.