“Alo” Trên màn hình là số điện thoại xa lạ, Lâm Nhất do dự một lát rồi cũng bắt máy.
“Đừng đi.
” Trong điện thoại truyền đến một âm thanh trầm thấp.
Không đợi Lâm Nhất nói chuyện, người đầu dây bên kia đã nhanh chóng tắt máy.
“Đừng đi?” Lâm Nhất sửng sốt một chút.
Muốn gọi lại để hỏi rõ ràng nhưng lại phát hiện số điện thoại này gọi không được.
Nhìn thoáng qua thời gian hiện trên màn hình điện thoại, đã gần 9 giờ.
Từ nhà đón xe đến địa điểm gặp mặt cần đến 30 phút, Lâm Nhất phải nhanh chóng đi đến sớm một chút.
Vì để bạn cùng lớp tin tưởng những lời mình nói, Lâm Nhất tiến hành một kế hoạch.
Lâm Nhất không để ý đến số điện thoại xa lạ gọi hắn lúc trước mà vội vàng đi đến sau núi.
Tới gần 10 giờ, bạn cùng lớp cũng lục tục ngo ngoe đi vào địa điểm mà đã hẹn trước.
“Lâm Nhất, cậu gọi chúng tớ đến đây làm gì thế?”Uỷ viên thể dục Tương Phàm nhìn qua còn chưa ngủ đủ, ngồi trên tảng đá oán trách: “Tối hôm qua tớ chơi trò chới đến 5 giờ sáng mới ngủ đó.
”“Tớ cũng vậy!” Một bạn học khác cũng phụ hoạ nói, “Tớ thắng 18 trận liên tiếp.
”“Được rồi.
” Lớp trưởng Cố Tử Câm đi đến bên Lâm Nhất.
Giọng nói của cô ấy rất êm tai, giống như gió mùa hè thổi qua mái hiên, “Lâm Nhất, cậu gọi chúng tớ nhất định là có chuyện quan trọng gì thế.
”“Có chuyện gì không thể trong nhóm thảo luận được sao?” Bên kia An Vân cau mày, đang không ngừng loay hoay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-chay-o-day-khap-noi-dau-la-quai-vat/2249682/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.