Diêm Tự không thể tưởng tượng nổi làm thế nào một con mèo có thể thu hút sự chú ý của các y tá, nhưng con mèo là của Lâm Gia, dù có kỳ quặc thế nào cũng có chút hợp lý.
Chợt nhớ lại, Diêm Tự nghĩ đến lần đầu gặp Lâm Gia tại trung tâm treo giải thưởng. Diêm Tự lập tức nhận ra tầm mắt Lâm Gia trong đám đông, quả nhiên sau đó Lâm Gia ôm mèo ném về phía họ Trần.
Diêm Tự li3m nhẹ môi, anh phát hiện ra sơ hở của Lâm Gia.
Nếu con mèo thông minh đến vậy, tại sao lại nhận nhầm họ Trần? Hành động ném mèo của Lâm Gia khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Lâm Gia... Người này rốt cuộc muốn làm gì?
Cộp cộp cộp...
Cộp cộp cộp...
Trên đường đến chỗ người cá, Diêm Tự đang suy nghĩ miên man, tiếng bước chân đột ngột vang lên từ xa. Có hai y tá đi song song từ cửa vào tòa nhà bệnh viện.
Diêm Tự phản ứng rất nhanh, anh lách mình nấp sau bức tường, lưng dán sát vào tường, giấu mình ở góc khuất tầm nhìn của họ.
Anh ngẩng đầu lên, góc khuất không tồn tại lâu, nó sẽ biến mất khi hai y tá đi đến gần. Anh phải tìm một chỗ nấp khác trước khi họ đến.
Tuy nhiên chưa kịp tìm được chỗ nấp thích hợp, Diêm Tự cảm thấy vạt áo mình bị ai đó kéo một cái, anh theo bản năng trở tay bắt lấy.
"Là cậu?"
Cánh tay phải của Lâm Gia bị Diêm Tự bẻ ngược ra sau, nhưng cậu không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-hoi-du-ngu/2708905/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.