"Công viên trò chơi?"
Bên trong xe, nghe Lạc Trạm nói xong, Đường Nhiễm mới vừa tỉnh lại không bao lâu ngoài ý muốn hỏi.
"Ừ," Lạc Trạm theo tiếng, "Đàm Vân Sưởng hấp tấp chọn địa điểm, nếu em không thích, chúng ta liền không đi nữa."
Đường Nhiễm do dự, thành thật trả lời: "Em chưa bao giờ tới đó. Trước kia ở cô nhi viện đã nghe nói nơi đó có rất nhiều nơi vui chơi, sau này...... sau này lại không có cơ hội đi."
Ánh mắt Lạc Trạm buồn bã.
Chờ lấy lại tinh thần, anh quay sang cô: "Vậy muốn đi không?"
"Có chút tò mò." Thanh âm cô nhỏ nhẹ, "Nhưng nhỡ bọn họ không cho em vào thì sao?"
"Không đâu." Lạc Trạm chắc chắn.
Đường Nhiễm tò mò quay đầu lại: "Vì sao Lạc Lạc lại chắc chắn như vậy?"
Lạc Trạm: "Bởi vì nước ta có hẳn một bộ luật bảo vệ quyền lợi bao gồm cả chống phân biệt đối xử. Nếu bọn họ vì em mù mà cấm em vào, vậy bọn họ sẽ được đưa lên mạng xã hội."
Lạc Trạm vân đạm phong khinh, trong giọng nói có lười nhác lại thong dong bình tĩnh thường ngày, mặc dù đối mặt với bất cứ tình huống gì, anh cũng đều có thể có một loại tự tin như vậy.
Những người không quen thuộc anh đều cho rằng đây là sự kiêu ngạo đã bộc lộ từ trong trứng của Lạc tiểu thiếu gia.
Đã quen rồi liền sẽ biết......
Anh đúng thật là như vậy.
Nhưng một mặt này của Lạc Trạm hiếm khi biểu lộ trước mặt Đường Nhiễm, lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-khoc-biet-khoc/1592864/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.