"Cậu vẫn là không quên được cô ấy, đúng không?"
"Ừ."
"Còn có thể là ai, đương nhiên là ――"
Gia Tuấn Khê đột nhiên im bặt. Ngừng hai giây, ông xấu hổ mà quay đầu lại: "A?"
Lam Cảnh Khiêm bình tĩnh ngước mắt, thần sắc bình tĩnh: "Tôi nói, đúng, không quên."
Gia Tuấn Khê: "......"
Lam Cảnh Khiêm: "Đây không phải là đáp án cậu muốn nghe sao?"
Gia Tuấn Khê ho nhẹ, xấu hổ mà cúi đầu uống trà: "Không phải...... Người bình thường vào thời điểm này đều nên giả ngu hỏi là ai, cậu lại vẫn như vậy không theo lẽ thường vậy?"
"Không quên lại không phải chuyện đáng xấu hổ gì," Lam Cảnh Khiêm nói, "Không cần giả vờ."
Gia Tuấn Khê nghe vậy, cười lạnh: "Này còn không mất mặt? Ngài đường đường một người sáng lập kiêm CEO của một công ty chất lượng tốt mới thành lập, lại nhớ mãi không quên người tình cũ từ mười mấy năm trước, mãi cho đến hôm nay cũng không chịu tìm đối tượng mới, nói ra không sợ bị người chê cười hả?"
Lam Cảnh Khiêm cực kì bình tĩnh tự nhiên: "Không sợ."
Khi nói lời này, ánh mắt cũng chưa một phân dao động.
Gia Tuấn Khê nghẹn lời vài giây, bật cười: "Rồi rồi rồi, tôi xin nhận thua. Lam tổng đức hạnh cao, tư tưởng cảnh giới khẳng định không phải loại phàm nhân chúng tôi có thể so sánh được."
Lam Cảnh Khiêm thở dài: "Cậu không trào phúng người, liền sẽ không nói."
"Tôi cứ như vậy." Gia Tuấn Khê quay mặt đi.
Một lát sau, ông lại quay lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-khoc-biet-khoc/1592862/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.