Hôm sau những tưởng bố mẹ đã rời đi từ sớm nên tôi dậy sớm hơn thường lệ.
Nhưng tôi không ngờ họ vẫn ở nhà.
Khi xuống lầu, tôi thấy bố mẹ đã ngồi ở bàn ăn.
Mẹ đang mang đồ ăn sáng ra.
Bố thì giúp mẹ bày chén đũa.
Tôi ngạc nhiên nhanh chóng chạy lại giúp hai người một tay.
Chúng tôi cùng nhau ăn sáng.
Cũng đã rất lâu rồi.
Bỗng nhiên bố nói:
- Hôm nay bố mẹ sẽ đưa con đến trường rồi mới đến công ty.
Chuyện hôn ước bố đã thay con giải quyết ổn thõa tối qua rồi.
Tôi ngạc nhiên.
Rõ ràng tối qua bố mẹ đều ở nhà, không đi đâu hết mà.
Tôi nghi hoặc hỏi bố:
- Chúng ta không cần gặp gia đình họ ạ?
Bố tôi cười.
Bao giờ cũng vậy, nụ cười ấy luôn luôn mang cho tôi cảm giác an toàn, mọi chuyện đều ổn.
- Không cần.
Chúng ta muốn hủy hôn, Bạch gia không có quyền lên tiếng.
Muốn dựa vào Tinh gia để leo lên thì phải trả một cái giá đắt.
Vậy mà tên nhóc họ Bạch đó lại dám không đặt chúng ta vào mắt, làm việc ngu xuẩn như vậy.
Con gái, Tinh gia chúng ta có đủ tiền tài, thế lực, con không cần kiêng dè ai hết, không được để bản thân chịu uất ức.
Tim tôi đột nhiên ấm áp đến lạ.
Bây giờ tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Cho là tôi đã từng thích Bạch Phong.
Nhưng bây giờ tôi đột nhiên cảm thấy cậu ta thật ngu ngốc.
Một phần cũng nhờ bố mẹ nên mắt tôi mới đặt trên đầu như vậy.
Ăn xong bố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-khoc-minh-khong-phai-nu-chinh/2028097/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.