Tôi nghĩ mình thích An Nhiên rồi.
Tôi vô tình cứu cô ấy khỏi vài bạn học quấy rối và cô ấy bảo muốn làm "bạn".
Để rồi sau đó sự thanh thuần, đơn giản của cô ấy khiến một kẻ tính toán, âm trầm như tôi ghen tị.
Cô ấy là một cô gái ấm áp, cô ấy dạy tôi khi vui vẻ nên cười.
Còn có chuyện gì không vui thì có thể khóc.
Mệt mỏi nên nói ra ngoài chứ đừng giữ trong lòng.
Đôi lúc tôi cảm thấy cô ấy giống như ánh sáng vậy.
Cô ấy đơn thuần, đáng yêu.
Tôi nghĩ mình thực sự yêu An Nhiên rất nhiều.
Nhưng tôi có hôn ước với Tinh Tử.
An Nhiên không giống Tinh Tử.
Tinh Tử có phần giống tôi, nhưng trong đáy mắt của cậu ấy không chứa sự tuyệt vọng như tôi.
Thành tích Tinh Tử không tốt, nếu không muốn nói là rất kém.
Nhưng trong thời gian hợp tác làm việc với cô ấy, tôi nhận ra cậu ấy đủ sức thừa kế Tinh gia.
Và bố tôi thật sự đánh giá thấp cậu ấy.
Tinh Tử có tầm nhìn rộng, sức sáng tạo, độ linh hoạt rất cao.
Cậu ấy khống chế cảm xúc rất giỏi.
Và cách cậu ấy hiểu về tâm lý của người khác rõ ràng đến đáng sợ.
Vậy nên muốn để tôi lợi dụng, lừa gạt tình cảm của Tinh Tử là điều bất khả thi.
Người ta còn chẳng thế nào có cảm xúc với tôi kia kìa.
Nếu tôi có thể cùng Tinh Tử nói về những lo lắng trong công việc.
Thì tôi không thể cùng An Nhiên nói về điều đó, mặc dù cô ấy cũng học quản trị kinh doanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-khoc-minh-khong-phai-nu-chinh/2028162/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.