Khi con người chưa sinh ra có cảm giác như thế nào nhỉ?
Là ấm áp, an toàn hay mông lung?
Trang Khanh không mở nổi mắt ra, anh cảm thấy bản thân mình giống như bào thai còn chưa sinh ra, được bao xung quanh ở một nơi ấm áp. Cách đó không xa có người đang hát một bài ca dao anh nghe không hiểu, giai điệu vừa kỳ lạ lại vừa mang theo vài phần quen thuộc.
"Trời đất có vạn vật, trời lớn, đất lớn, vạn vật cũng lớn. Ban đầu trời đất hỗn độn, trời là trời, đất là đất, vạn vật sống."
"Thiên đạo vô tình cũng hữu tình, hàng vạn sinh vật có sinh cơ, người chết cũng sống, người sống cũng chết."
"Thế gian không có vĩnh sinh, có vĩnh hằng.........."
Trang Khanh mở mắt ra, phát hiện hồn của mình đứng trên một con sông đỏ sậm, hai bên bờ sông nở đầy những đóa hoa màu đỏ, vô cùng diễm lệ. Anh đứng trên mui của một chiếc thuyền, người lái đò đội nón rộng, trên người mặc trường bào màu tím than, tay áo bào rộng đang bay trong không trung.
"Ông muốn đưa tôi đi đâu?" Trang Khanh cúi đầu, nhìn áo bào mà mình đang mặc, bên trên thêu hoa văn ngầm lộng lẫy.
"Đương nhiên là đưa công tử tới nơi cần tới." Người đưa đò không quay đầu lại, "Công tử làm thay đổi mệnh cách của hung thú làm hại thiên hạ, công đức vô lượng, kiếp sau làm hoàng đế, chắc chắn sẽ được lưu danh sử sách."
Lúc này đây Trang Khanh mới nhận ra, anh đang nằm mơ.
Người tu chân sẽ không dễ dàng nằm mơ, nếu như nằm mơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-ky-thi-giong-loai/2513540/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.