"Buồn cười, chẳng lẽ tất cả các vụ án trong thiên hạ đều phải do bản quan xét xử sao?" Liễu Triều Minh nói: "Bốn mươi bảy vụ án đồn điền đã lập án, trong triều đường, tự khắc sẽ có người tiếp nhận. Lời ngươi nói không sai, biến cách không thể một bước mà thành, nhưng chiến sự liên miên, quốc khố trống rỗng, phạm vi đồn điền càng mở rộng, nếu không loại bỏ tận gốc ẩn họa ngay từ đầu khi tân chính thi hành, về sau nhất định sẽ trầm kha nghiêm trọng."
"Căn nguyên vấn đề nằm ở chỗ Cẩm Y Vệ không phải do Bệ hạ phái đi, mà là do đại nhân phái!" Tô Tấn nói.
Nàng nhìn Liễu Triều Minh, giọng điệu dần trầm xuống, dần chậm lại: "Thực ra ta biết đại nhân vì sao không thỉnh mệnh Bệ hạ mà lại trực tiếp điều động Thân quân, bởi vì người là cố ý."
"Ban đầu Đại Tùy lập triều, Cẩm Y Vệ tuy là Thân quân, nhưng càng giống đặc sứ, không chỉ có quyền xét án, hơn nữa còn lập Chiếu ngục, lấn át trên trăm quan, tương họa chất chồng xương trắng, một nửa chết ở Trấn Phủ Ty."
"Ba năm trước, Chu Dục Thâm đăng cơ, trợ lực lớn nhất ngoài người và Thư Văn Lam mấy vị thần tử, chính là hai cơ quan Cẩm Y Vệ và hoạn quan."
"Xưa nay tân đế đăng cơ, tất phải lập uy. Hoàng vị của Chu Dục Thâm vốn đến một cách khó hiểu, tất yếu phải dùng Cẩm Y Vệ và hoạn quan làm tai mắt hắn, nhổ bỏ dị thanh trong triều ngoài nội. Giống như năm xưa Tấn An Bệ hạ sau khi đăng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-luc-gap-mua-khong-ngot-tram-tieu-chi/2727279/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.