Trời không biết tự lúc nào đã tối, bên ngoài gió nổi lên, mây trời ráng chiều. Sắc ráng chiều xuyên qua cửa sổ, bao trùm bóng dáng Liễu Triều Minh trong một vệt sáng rực rỡ đan xen.
Hắn im lặng nửa ngày, hỏi: "Tô Thời Vũ, năm xưa sau vụ án sĩ tử, ngươi từng lập chí vào Đô Sát Viện của ta, chí hướng của ngươi, là gì?"
Tô Tấn há miệng, cảm thấy khó trả lời. Là minh bạch chính tà, giữ lòng như một? Là vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, tề dân, tề thế, tề thiên hạ? Nhưng hồng hồ chi chí như vậy, nếu không thể luôn kiên định như một, nói ra, chỉ có thể là một sự báng bổ lố bịch.
"Vầng trăng bị mây che khuất, ngươi đã tìm thấy chưa?" Liễu Triều Minh lại hỏi.
"Vẫn đang trên đường." Tô Tấn đáp, dừng lại một chút, hỏi ngược lại: "Đại nhân năm xưa từng bảo ta, ám dạ hành chu, chỉ hướng minh nguyệt, vầng trăng của đại nhân, phải chăng đã tìm được rồi?"
Liễu Triều Minh nói: "Ta cũng vẫn đang trên đường."
Hắn trầm ngâm rất lâu, ánh mắt rơi xuống người Tô Tấn: "Thực ra..." Tuy nhiên, lời chưa nói hết, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. Là Lý Quỳnh dẫn theo thị vệ Khuyết Vô đã đến.
Khuyết Vô bước vào thư phòng, chắp tay hành lễ với Liễu và Tô, nói: "Liễu đại nhân, Bệ hạ nhận được quân hàm, Xích Lực Tây Bắc dị động thường xuyên, quyết định rút quân sớm hơn, hôm nay liền đêm hôm vội vã trên đường, nhất định phải đến Kiếm Môn Quan trước lúc trời sáng. Đặc biệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-luc-gap-mua-khong-ngot-tram-tieu-chi/2727280/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.