EditΒ: Gà Say Sữa
Chuyện ta và A Nguyên quyết định chính là vạn nhất gặp phải nguy nan thì sẽ trốn đến chỗ trạch viện mà Lý Thượng đã bí mật mua trước đó.
Tiếng trống ầm ầm đột ngột vang lên, không phải phát ra từ tường thành mà là từ bên ngoài thành.
“Đi thôi.” – Trong lòng ta run lên, xoay người đi về phía tường thành
Bầu trời đêm nay toàn mây mù dày đặc không một ánh sao, mới đi được mấy bước ta đã nhìn thấy một người đang đứng trước bậc thềm, là Bùi Tiềm. Không biết Bùi Tiềm đã đứng ở đó được bao lâu, mặc dù lúc này đang là buổi đêm nhưng huynh ấy nhìn ta như vậy ắt là có lời muốn nói.
“Huynh muốn nói gì?” – Ta biết huynh ấy đại khái sẽ mắng ta không biết nghe lời, dứt khoát hỏi thẳng.
Bùi Tiềm cũng không nổi giận chỉ nói – “Ta đang nhớ đến chuyện dạy muội học bơi trước kia.”
“Hả?”
“Muội không dám xuống nước, Nhị huynh của muội liền cười nhạo, nói cả đời này muội cũng chỉ có thể ngồi xe ngựa bằng không tính mạng đúng là khiến người ta lo lắng. Muội không phục, tức thì nhảy ngay xuống nước.” – Bùi Tiềm vừa nói vừa bước xuống – “Khiến cho ta và Nhị huynh muội giật bắn cả người, phí bao sức lực mới vớt được muội lên bờ.”
Ta mỉm cười, nhìn ánh mắt Bùi Tiềm – “Huynh thấy ta ngốc lắm sao, vừa bị người khác khích tướng liền hành động xốc nổi.”
Bùi Tiềm chỉ nhìn ta chăm chú, mỉm cười không nói.
“Lại đây.” – Huynh ấy vừa nói vừa xoay người leo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-ngu-thu-nien/1038803/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.