Trong hậu viên, ánh mặt trời lập lòe, tường vi mẫu thân trồng bò đầy giàn, đóa hoa nở rộ, cánh hoa và lá non đua nhau xòe ra trong nắng.
Ta ngồi dưới dàn hoa, trong tay, A Sỏa mở to hai mắt nhìn ta. Ta kiên nhẫn cầm kim, xâu chỉ hồng, khâu miệng cho nó.
“A Dung làm gì vậy?” Mẫu thân hỏi.
Ta ngẩng đầu, bà mỉm cười nhìn ta, tay cầm quạt lụa phe phẩy.
“Khâu búp bê ạ.” Ta nói.
Mẫu thân nhìn một chút, hỏi: “Búp bê này sao lại có hình dáng như vậy? Đầu tóc đâu?”
“Còn chưa mọc, nó mới sinh.” Ta chớp mắt mấy cái, “Mẫu thân, nó là tiểu oa của A Dung, mấy ngày nữa mới có tóc.”
Mẫu thân cười, nhẹ nhàng sờ đầu ta.
Cảm xúc như gió, hư vô, chớp mắt, không thấy mẫu thân. Cây tường vi hóa thành cành khô, hậu viên trước mặt ta cũng hóa thành môt mảnh trắng xóa. Ta lo lắng tìm mẫu thân khắp nơi, trời đất tiêu điều, chỉ thấy một người đứng đó, ta sửng sốt, muốn gọi chàng, nhưng chữ cứ như mắc trong cổ họng, muốn chạy về phía chàng, nhưng đường dưới chân cứ như dài vô tận, không thể đến gần.
A Dung… Không biết ai gọi ta… Mắt từ từ mở ra, ánh sáng chiếu vào, ta không khỏi nhíu mày. Thân thể nặng trịch, ta giật mình, bị ai đó đè lại.
“Chớ động.” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Trong lòng ta cả kinh, híp mắt nhìn về phía chàng. Bùi Tiềm ngồi cạnh giường, khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt, mí mắt cụp xuống. Trí nhớ hỗn độn dần dần hiện lên, Bùi Tiềm, Vi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-ngu-thu-nien/1038861/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.