"Không sao chứ?" Bạc Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, thanh âm trầm thấp.
"Không có việc gì." Thẩm Phồn Tinh cất giọng nhàn nhạt.
"Anh muốn đưa bà nội trở về sao?"
"Nếu bà nội không có việc gì thì tôi không quay về nữa, công ty còn có việc."
Thẩm Phồn Tinh gật đầu, nhớ lại trước đó khi cộ gọi điện thoại, Du Tùng cũng nói qua hắn đang họp.
"Vậy bà nội..."
"Nha đầu Phồn Tinh, cháu mau đưa ta về nhà, cháu cùng bà nội về nhà! Ta không có đứa cháu trai này!"
Thẩm Phồn Tinh còn chưa nói xong, trong xe đã vang lên thanh âm đầy phẫn nộ của Bạc lão phu nhân!
Thẩm Phồn Tinh khom lưng, Bạc Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm cô, khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị thu hẹp lại.
Tuy rằng chỉ là khoảng cách hết sức bình thường, nhưng trong mắt Thẩm Phồn Tinh vẫn có vài phần ngẩn ngơ.
Cô có chút hoảng sợ chuyển tầm mắt, lướt qua sườn mặt của Bạc Cảnh Xuyên nhìn về phía Bạc lão phu nhân đang ngồi trong xe.
"Đưa ngài về thì không có vấn đề, nhưng mà bà nội, người tức giận sao? Cháu trai ngài cũng nói mà, trong công ty còn rất nhiều việc...."
Lông mày Bạc Cảnh Xuyên hơi nhướn lên.
Cô thay hắn nói chuyện.
"Hừ, trong mắt nó cũng chỉ có công việc mà thôi! Ta không muốn để ý đến nó, nha đầu Phồn Tinh, cháu đưa bà nội về, bà nội mời cháu ăn tối!"
".....Dạ."
Thẩm Phồn Tinh hơi dừng một chút, cô nhìn lướt qua Bạc Cảnh Xuyên, đồng ý.
Nhớ tới lúc trước lão phu nhân vô cùng đáng thương nói không có ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-nhao-bac-tien-sinh/1932731/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.