Editor: Tiannn
Tống Nhiên lắc đầu: "Không cần.
Sắp khai giảng rồi, em chuẩn bị đi.
Anh đi một mình là được."
Lâm Phi Vũ vừa lột măng tre vừa tò mò hỏi: "Ca ca, anh đi làm gì thế?"
Tống Nhiên xấu tính vò vò mèo đen kêu "meow meow", thản nhiên nói: "Không có gì.
Về thăm quê chút thôi."
"Ồ." Đáy mắt Lâm Phi Vũ loé lên một tia nghi hoặc, nhưng hắn không nói gì, cúi đầu yên lặng lột măng tre.
Mấy ngày sóng yên biển lặng trôi qua, cũng không thấy tên phiền phức Tống Thanh Sương, Từ Ngọc Tuyền cũng không có động thái, chỉ thỉnh thoảng gửi cho Tống Nhiên hai câu chuyện cười, nhưng như vậy cũng đủ khiến Tống Nhiên ngượng ngùng.
Cuối tuần trời xanh nắng ấm.
Tống Nhiên lên chuyến tàu cao tốc đến Dung Thành.
Bởi vì đi mất năm tiếng đồng hồ nên sau khi ngồi xuống, Tống Nhiên đeo bịt mắt lên định đánh một giấc.
Vừa đeo bịt mắt lên, anh đã nghe thấy một âm thanh trong trẻo dễ nghe: "Tiên sinh, ngài muốn uống nước suối hay là nước chanh ạ?"
Tống Nhiên thầm thì, tàu cao tốc gì mà giống máy bay vậy, còn có dịch vụ cung cấp nước uống cơ đấy? Mất mấy giây, anh mới phản ứng lại.
Mặc dù đối phương cố gắng đè giọng nhưng giọng nói này là...
"Tiểu Vũ!?" Tống Nhiên kéo bịt mắt xuống, ngạc nhiên nhìn người trước mắt, "Sao em lại ở đây?"
"Ca ca, sao anh không chọn khoang thượng hạng?" Lâm Phi Vũ cười hì hì, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống cạnh anh, "Khoang phổ thông này chật quá, chân em dài không duỗi nổi nè, ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-nuoi-tra-xanh-anh-de-cong-lam-the-than/1731538/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.