Chương 71: Chung mộng Chuyển ngữ: Cực Phẩm Bảo là muốn chăm sóc bệnh nhân, nhưng bác sĩ Hạ lười biếng chỉ bóp hổ khẩu của bệnh nhân, x** n*n lúc nhẹ lúc mạnh. Còn chưa dỗ bệnh nhân ngủ xong thì bản thân mình đã ngủ mất rồi. Tư Quân nghiêng người sang nhìn cậu. Trong núi không có thời gian, gương mặt này gần như là không có gì khác với năm năm trước, chỉ ngoại trừ vài dấu vết nhàn nhạt trên ấn đường. Lúc đi học, Hạ Du Châu rất ít cau mày, luôn luôn cười ha hả, giống như không có chuyện gì có thể làm khó được cậu. Bây giờ, giữa chân mày có nếp nhăn, giữa môi thì thiếu một cái răng dài, hai thứ này đã cướp đi mất thiếu niên không buồn không lo kia. Tư Quân xích lại gần, hơi thở trong veo phả lên mặt. "Ưm..." Hạ Du Châu đang nằm ngả ra, dưới cổ kê hai cái gối, hít thở không thông thuận lắm, dần dần biến thành tiếng ngáy nhỏ. Cái răng nhỏ nhọn màu trắng nhẹ nhàng trượt trên môi dưới nhạt màu. Môi mỏng chần chừ phía trên răng một chút, lướt qua chóp mũi cao, cuối cùng dừng ở ấn đường. Tính dùng độ ấm không được bao nhiêu trên cánh môi để ủi phẳng cái nếp nhăn chướng mắt kia. "Nhóc xấu xa, bằng vào em không chịu trách nhiệm thế này, còn muốn rước anh về dinh à?" Tư Quân nhỏ giọng lẩm bẩm, giơ tay lên giúp cậu kéo một cái gối ra, bỏ gương đồng bể vào ngăn để đồ trên đầu giường. Nằm xuống, lại nhét tay mình vào trong tay bác sĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-rang-thanh-danh/2878178/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.