Chương 114: Vô tật (Phần cuối) Chuyển ngữ: Cực Phẩm Cứ như thế, ba người im lặng xem lại truyện xưa trong gương. Hạ Vô Nhai như một tiên nhân không biết mệt mỏi là gì, một đường đi này không ngừng nghỉ giết, da sói cũng thu được cả hai xe lớn. Năm mới cũng không quay về Kinh Thành, chỉ nói người chở da sói về làm quà năm mới cho hoàng đế. Hoàng đế cũng chẳng nói được gì ông, chỉ phái thêm cung nhân tới hầu hạ, hy vọng quốc sư không phải lo nghĩ chuyện cơm áo. Lúc Hạ Vô Nhai không biết đã sặc nước đến lần thứ bao nhiêu, cuối cùng Tư Nam cũng không nhịn được nữa, mở miệng đề nghị: "Nhảy vào nước cũng chỉ vì cần dùng bóng trong nước, nếu thế thì sao không dẫn người sói vào trong gương?" "Gương?" Hạ Vô Nhai nhíu mày, giơ tay với cung nữ bên cạnh, cung nữ lập tức dâng lên một tấm gương trang điểm mang theo bên mình, "Ngươi nói vật này sao?" Dù chế tạo gương ra sao thì mặt gương cũng không thể hoàn toàn nhẵn nhụi được, soi gì vào đó cũng hơi khác vật thật một chút. Gương này chỉ lớn chừng bằng lòng bàn tay, xem như soi được đi, nhưng người và sói cũng không chen vào được. Thế là, Tư Nam kéo ông đến thành nhỏ ở Tây Bắc, đặt thương nhân Ba Tư trước một tấm gương bạc thật lớn. Ở đó, Hạ Vô Nhai tiện tay cứu một ma cà rồng Ba Tư tên là Cổ Nạp Nhĩ, nhận hắn làm tuỳ tùng của mình. Cổ Nạp Nhĩ là một người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dung-rang-thanh-danh/2878221/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.